Trong lòng Tống Phi Phï lộp bộp giật mình, tuy Lục Hàn Đình đối với Hạ Tịch Quán rất bạc tình rất lạnh nhạt, nhưng cô ta cũng sợ Lục Hàn Đình ra tay cứu Hạ Tịch Quán, hai người tro tàn lại cháy.
“Lục tổng, nơi đây oi quá à, chúng ta ra ngoài một chút đi!
Hay là… trở về phòng nha…” Tống Phỉ Phỉ chu môi làm nũng nói.
Lúc này, người phục vụ đưa rượu đỏ đã thuốc cho Chu tổng, Chu tổng nóng lòng rót đầy rượu cho Hạ Tịch Quán: “Tiểu mỹ nhân, uống đi nào.”
Chu tổng còn nhân cơ hội vuốt ve bàn tay Hạ Tịch Quán.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình không có biểu cảm gì, anh đứng dậy: “Đi thôi.”
Anh mang theo Tống Phỉ Phỉ rời đi.
Tống Phỉ Phỉ mừng rỡ, Lục Hàn Đình đã thấy có người bỏ thuốc Hạ Tịch Quán, thế nhưng anh làm như không thấy, trái tim anh thực sự không có Hạ Tịch Quán nữa rồi.
“Dạ, Lục tổng, chúng ta đi thôi…” Tống Phỉ Phỉ rúc vào trong lòng Lục Hàn Đình, đi theo anh cùng ra ngoài.
Thế nhưng rất nhanh bước chân của Lục Hàn Đình liền dừng lại, bởi vì lúc đi ngang qua chỗ Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé, kéo lại bàn tay của anh.
Lục Hàn Đình rũ xuống mí mắt anh tuần, mắt nhìn thẳng về phía Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán dùng hai tay nhỏ bé kéo lại bàn tay anh, cô nâng đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn anh, trong giọng nói thanh lệ lộ ra vẻ mềm mại khi đã say: “Lục Hàn Đình, ôm một cái…”
Cô mở cánh tay, giống như đứa trẻ làm nũng, muốn anh ôm.
Toàn bộ phòng bao đều hít vào, mấy gã giám đóc khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Hạ Tịch Quán, cô dám kéo Lục Hàn Đình làm nũng với anh muốn được ôm?
Cô, cô coi mình là ai vậy?
Lục Hàn Đình từ trên cao nhìn cô, sau đó móc môi thành đường cong nhàn nhạt: “Vị tiểu thư này, chúng ta quen nhau sao?”
Hạ Tịch Quán đứng lên, thân thể nhỏ nhắn mềm trực tiếp ập vào sau gáy anh.
Động tác cô cực nhanh, nhưng trong nháy mắt cô nhào tới Lục Hàn Đình đã mở rộng cánh tay, nắm chặt vòng eo yêu kiều, vững vàng bảo vệ cô ở trong ngực của mình.
Hạ Tịch Quán vươn hai tay ôm cổ anh, phả khí: “Lục Hàn Đình, trước đây lúc cởi quần trước mặt tôi sao anh không hỏi xem chúng ta có quen biết hay không, anh thật đúng là tên nhổ củ cải xong liền vô tình!”
Lục Hàn Đình nhướng đuôi mắt hẹp dài, khí tràng dày đặc lạnh lùng trên người anh lập tức phai đi, lộ ra vài phần sung sướng.
Toàn bộ phòng bao lặng ngắt như tờ, thả bom, Hạ Tịch Quán đây là trực tiếp thả bom, cô và Lục Hàn Đình từng ngủ với nhau?
Trời ạ.
Mấy tên giám đốc nhất là Chu tổng đã có dự cảm không lành, ban nãy hắn ta đã làm gì, hắn cũng dám động vào người phụ nữ của Lục Hàn Đình!
Mấy năm này Lục Hàn Đình ở thương giới mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, gió tanh mưa máu, người đắc tội anh tuyệt đối không có kết quả tốt.
Lúc này Lục Hàn Đình ôm vòng eo mềm của Hạ Tịch Quán, đôi mắt sâu thẳm nhàn nhạt quét mắt qua đám giám đốc: “Hạ Tịch Quán, nói cho những người này, cô là người phụ nữ của ai, hửm? Nói cho bọn họ biết, cô sẽ không hầu hạ máy loại cẩu tạp chủng này.”
Hạ Tịch Quán ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh, ngoan ngoãn nói: “Tôi là… người phụ nữ của Lục Hàn Đình, trừ anh ra, tôi không muốn hầu hạ ai cả!”
Toàn trường: “…
Bọn họ bị lắp đầy miệng thức ăn cho chó rồi sao?
Chu tổng kia hai chân mềm nhũn, hắn run run nói: “Lục…
Lục tổng, là tôi có mắt như mù, tôi không biết tiểu mỹ nhân này là người của anh, nếu như biết, cho dù lên trời mượn lá gan, tôi cũng không dám mơ tưởng nhúng chàm người phụ nữ của anh.”
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắc mí mắt anh tuần lên nhìn về phía Chu tổng, anh như có như không cong đôi môi mỏng, vành môi chứa đầy vẻ lạnh lùng: “Mày muốn tự mình động thủ, hay là tao ra tay?”