Gia cảnh Tống Phỉ Phỉ rất tệ, nên cô ta từ nhỏ mộng tưởng muốn thi vào một trường đại học tốt, đến Đế Đô, sau đó gả cho giới giàu có của Đề Đô.
Cô ta đã từng nhìn thấy Lục Hàn Đình trong một ấn bản sưu tập của tạp chí kinh doanh, lúc đó cô ta bị Lục Hàn Đình vô cùng thu hút, sau đó, cô ta nghe nói con trai của Lục Hàn Đình đang học ở một trường mẫu giáo quý tộc, vì vậy cô đã nhân cơ hội vào nhà trẻ và tiếp cận Lục Thần Dịch.
Ngày hôm nay cô ta còn nghe thấy giọng nói trầm tháp từ tính kia của Lục Hàn Đình, đến nay thanh âm ấy còn quanh quần trong tai, cô ta nào ngờ đến vận khí của mình tốt đến nổ tung như thé, lại ở nơi này gặp được Lục Hàn Đình, còn ôm lấy đôi chân tôn quý của anh.
Bây giờ nhìn gương mặt điển trai ấy của Lục Hàn Đình, Tống Phi Phi đã sỉ mê.
Lục Hàn Đình đứng nghiêm, trên cao nhìn xuống, anh híp mắt nhìn thoáng qua Tống Phỉ Phỉ đang ôm bắp đùi anh, nói: “Buông tay!”
Tống Phỉ Phỉ biết tận dụng thời cơ, lúc này cô ta lộ ra vẻ lê hoa đái vũ tội nghiệp: “Tiên sinh, cứu tôi, tôi là cô gái còn trong sạch, tôi không muốn lên đi phục vụ, xin anh mau cứu tôi.”
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Tống Phỉ Phỉ, không phập phồng chút tâm tình, anh đút tay vào túi quân, thờ ơ nhìn Tống Phi Phi: “Cô tìm nhằm rồi, tôi không phải nhà từ thiện, vì sao phải cứu cô?”
Tống Phỉ Phỉ hướng về bóng lưng anh tuần ấy hô lên.
Lục Hàn Đình dừng bước, ánh mắt rơi trên mặt Tống Phỉ Phi, sau đó chậm rãi cúi xuống, ánh mắt khinh bạc lại lạnh lùng của anh ta dưới ánh đèn vàng của hành lang mạ lên vẻ quyến rũ tà ác và âm u, buồn cười nói: “Phụ nữ muốn đi theo tôi rất nhiều, cô dựa vào đâu?”
Tống Phi Phỉ đứng lên, nhìn Lục Hàn Đình: “Tiên sinh, tôi là gái còn trinh, quán bar này chỉ ra số tiền lớn để mua tôi, muốn để tôi lên làm con át chủ bài, tôi trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người cũng rất đẹp, cả người đều rất thanh khiết, năm nay mới 19 tuổi, bây giờ đang làm giáo viên thực tập ở nhà trẻ của Lục tiểu thái tử.”
Tống Phỉ Phỉ khá có tự tin với mình, mặt đẹp, ngực bự đến tận cụp D eo nhỏ mông cong, là sinh viên thanh thuần như nước, ngay cả quán bar này cũng muốn mua cô ta đứng đầu bảng, là kiểu mà đám giám đốc thương giới thích, đương nhiên, chắc chắn cũng là kiểu Lục Hàn Đình thích.
Lục Hàn Đình híp mắt nhìn Tống Phỉ Phỉ, sau đó như có như không câu môi: “Giáo viên nhà trẻ?”
“Đúng vậy, tôi chính là giáo viên đảm nhiệm của Lục tiểu thái tử.”
Thế nhưng, cô không muốn đi cùng với anh.
Sau gáy của anh bây giờ còn mơ hồ đau, là cô dùng đèn bàn nện xuống.
Nhớ tới ba năm nay anh vì cô thủ thân như ngọc, mà cô vẫn hầu hạ dưới thân Tô Hi, trong ngực anh liền dâng lên lệ khí.
Anh muốn chứng minh, anh cũng không phải là không phải cô thì không thẻ.
Anh cũng có thể có người phụ nữ khác!
Tống Phỉ Phi, cô gái từ xóm nghèo ra thành thị, tràn đầy tâm cơ, cho dù toàn thân non nớt cũng có thể bóp ra nước, anh cũng không quá để ý.
Ánh mắt của anh vẫn rất cao.
Những phụ nữ bên ngoài này, anh vừa so sánh với Hạ Tịch Quán, liền quả thực kém quá xa.
Song, Hạ Tịch Quán không thức thời, anh muốn ở trên giường của cô, cô còn liều mạng tránh.
Nhớ tới bài xích và chống cự Hạ Tịch Quán, không hề biết hầu hạ anh chút nào, không làm anh hài lòng, gương mặt Lục Hàn Đình âm trầm.
Lục Hàn Đình híp mắt nhàn nhạt nhìn hai người đàn ông mặc áo đen kia: “Cô ta, tôi muốn.”
Hai người đàn ông mặc áo đen nhanh chóng cung kính gật đầu: “Vâng, Lục tổng, chúng tôi sẽ đưa cô ta tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến trên giường ngài.”
Lục Hàn Đình xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình trở về trong phòng của mình, vào phòng tắm gội.
Mấy phút sau, anh mặc đồ ngủ đi ra, mang theo hơi lạnh khoan khoái.
Trong phòng còn có một người, Tống Phi Phi.
Tống Phỉ Phỉ đã tắm xong, trên người mặc chiếc váy ngắn hai dây màu đen, đôi chân dẫm lên trên thảm lông.
Trước khi được đưa vào phòng này, cô ta đã được kiểm tra nghiêm ngặt, một người giúp việc tắm cho cô ta, còn có người khác kiểm tra cơ thể của cô ta xem cô ta đã làm màng trinh giả trong bệnh viện chưa, thông qua những điều này, cô ta mới được đưa vào.
Cô ta là đồ chơi của những người giàu có.
Tống Phỉ Phỉ nhìn Lục Hàn Đình mới vừa tắm rửa xong đi ra, dáng người cao ngắt, giở tay nhắc chân đều tràn đầy khí phái thâm trầm thành thục của đại lão thương giới, cảm giác sang trọng cao cao tại thượng không nói ra được sức mê người.
Mặt Tống Phi Phï đỏ lên, cô ta chẳng thèm hầu hạ máy ông già kia đây, cô ta chỉ sẽ hầu hạ đề vương anh tuần trẻ tuổi trước mắt này thôi.
Xem ra cuộc đời của cô ta sắp một bước lên trời rồi.
Lục Hàn Đình dùng khăn mặt lau lau mái tóc tóc ngắn ẩm ướt, sau đó thuận tay ném khăn mặt lên ghế sa lon, đuôi mắt hẹp dài lướt đến Liễu Tống Phi Phi: “Qua đây.”
Tống Phỉ Phỉ nghe lời đi tới: “Lục tổng.”
Lục Hàn Đình nhìn cô ta, cô ta rất đẹp, thanh thuần như nước, hiện tại khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nhìn anh, tràn đầy mến mộ.
Ánh mắt như thế, Lục Hàn Đình đã từng thấy qua ở Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình vươn cánh tay tráng kiện đặt trên vòng eo nhỏ của cô ta, dùng sức kéo một cái.
Tổng Phi Phỉ rơi vào trong ngực anh.
Lục Hàn Đình cúi đầu, áp sát mặt vào cô ta.
Trái tim Tống Phỉ Phỉ bang bang nhảy loạn, lần đầu tiên cô tiếp xúc một đại lão tư bản như Lục Hàn Đình, khí tràng cường đại trên người anh đạm mạc nhìn cô ta bằng nửa con mắt khiến cô ta vừa Sợ vừa mê muội.
Không lẽ anh muồn hôn cô ta?
Tống Phỉ Phỉ sắp mềm nhữn.
Lục Hàn Đình đến gần cô ta, chưa đụng đến, rất nhanh anh đã ngửi được mùi hương trên người Tống Phỉ Phi.
Tống Phỉ Phi mới vừa tắm xong, trên người là hương sữa tắm sạch sẻ.
Nhưng, không phải là mùi hương thiếu nữ trên người Hạ Tịch Quán.
Mùi hương trên người Hạ Tịch Quán rất thơm rất thơm, hương khí kia như là thuốc phiện, làm anh ngửi liền nghiện.
Trên người Tống Phỉ Phỉ không có mùi hương của Hạ Tịch Quán Lục Hàn Đình nhíu mi tâm, vô cùng nhạt nhẽo buông Tống Phi Phi ra.
Anh không hôn cô ta.
Tống Phỉ Phi mở mắt ra, chỉ thấy Lục Hàn Đình xoay người đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống, anh cầm lấy điều thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn trà, tự mình đốt một điều thuốc, hít sâu một hơi.
Anh không nói lời nào, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống đến đến không độ.
Tống Phi Phi không biết mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cô ta nhạy cảm nhận thầy được Lục Hàn Đình đối với cô không còn hứng thú gì nữa rồi.