Lục Hàn Đình muốn dẫn tiểu Dịch Dịch rời khỏi biệt thự này, không cho cô gặp Tiểu Dịch Dịch nữa.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lắc đầu: “Không muốn…”
Thế nhưng Lục Hàn Đình xoay người, trực tiếp đi ra, thẳng đến phòng Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán tay chân lạnh lẽo, Dịch Dịch là con đầu của cô, bởi vì Dịch Dịch từ nhỏ đã không ở bên người cô lớn lên, cô rất áy náy và thương xót Dịch Dịch, cô vô cùng quý.
trọng một phút mỗi một giây ở chung với Dịch Dịch, hoàn toàn không muốn cách xa Dịch Dịch.
Anh muốn dẫn Dịch Dịch đi đâu?
Hạ Tịch Quán liền lăn một vòng xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Lúc này Lục Hàn Đình đã ôm Lục Thần Dịch ra rồi, Lục Thần Dịch ngủ mơ mơ màng màng, đã tỉnh, cậu đang lấy tay xoa cặp mắt nhập nhèm của mình, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.
Lục Hàn Đình ôm Lục Thần Dịch bước mạnh xuống lầu, sau đó kéo ra cửa biệt thự, lên chiếc Rolls-Royce Phantom rời đi.
“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đuồi theo.
Song, bước chân Lục Hàn Đình như gió, tiền độ sắc bén vững vàng làm cho Hạ Tịch Quán đuổi không kịp.
Lục Thần Dịch chậm rãi nắm rõ được trình huống, cậu vươn tay đẩy Lục Hàn Đình một cái, ý kia là bố, mau mau thả con xuống.
Lục Hàn Đình không buông tay, Lục Thần Dịch gấp gáp vươn tay về phía Hạ Tịch Quán, cậu há miệng, phát ra tiếng nói mới lạ cứng ngắc: “A… a al”
Lục Thần Dịch lên tiếng, “a” là tiếng đầu tiên mà cậu phát ra.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, trong hai mắt nhanh chóng tràn ra vui mừng, không nghĩ tới Dịch Dịch dưới tình thế cấp bách lại nói được, thật tốt quá!
Lúc này Lục Hàn Đình đang mở ra cửa sau xe, trực tiếp nhét Lục Thần Dịch vào, anh quay người về tới chỗ tài xé, khởi động xe.
Hạ Tịch Quán chạy tới, cô vươn tay đập cửa số xe nhưng Lục Hàn Đình chỉ chừa cho cái gáy lạnh lùng.
Hạ Tịch Quán sợ dáng vẻ mình bây giờ dọa sợ Dịch Dịch, lại càng không nguyện ý ở trước mặt Dịch Dịch công khai tranh con với Lục Hàn Đình. Tâm tư Dịch Dịch vón rất mãn cảm, không có cảm giác an toàn, cô không muốn để cho một màn này trở thành bóng ma thưở nhỏ của Dịch Dịch, sau đó phải dùng cả đời sau trị liệu.
Cô ghé vào cửa số xe, tận lực để cho mình lộ ra nụ cười bình thường: “Dịch Dịch, con rời đi cùng bố trước đi, phải ngoan ngoãn nghe bố nói, ngoan ngoãn ăn ngủ biết không?”
Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Lục Thần Dịch ngồi ở phía sau, cậu muốn vươn tay mở cửa, nhưng Lục Hàn Đình đã sớm khóa, cậu không mở được.
Lục Thần Dịch đã nhạy cảm nhận ra cục diện vi diệu giữa bố mình và cô giáo tiên nữ, cậu cảm giác được bố muốn mang cậu đi, cậu sẽ không còn được gặp lại cô giáo tiên nữ nữa.
Lục Thần Dịch nóng nảy lôi kéo ống tay áo Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình lạnh mặt: “Lục Thần Dịch, bố chỉ nói một lần, ngồi lại cho bố!”
Lục Thần Dịch thấy bố mình lên con, là cái loại tính khí rất đáng sợ này, đôi mắt to như nho đen nhanh chóng đỏ lên, chỉ có thể ghé vào cửa sổ xe nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán thấy viền mát Tiểu Dịch Dịch hồng hồng nhìn cô, như thể một giây kế tiếp sẽ khóc lên, cô đau thấu tim gan.
“Dịch Dịch, không cần phải sợ…” Ánh mắt Hạ Tịch Quán kiên định trần an nhìn cậu: “Cô giáo Hạ chẳng máy chốc sẽ tới tìm con, con chờ cô giáo Hạ nhé.”
Lúc này Lục Hàn Đình đạp rồi chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom phóng đi.
“Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán đuổi theo xe chạy một đường.
Lục Thần Dịch ghé vào phía sau cửa sổ xe nhìn Hạ Tịch Quán, đôi mắt to đã thấm đầy nước mắt, cậu vươn ngón tay út, ở trên lớp cửa sổ thủy tinh vuốt ve gương mặt Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình xuyên qua kính chiều hậu nhìn một chút, thân ảnh Hạ Tịch Quán đã càng lúc càng xa, anh chậm rãi trượt cửa số lái xe xuống, để không khí lùa vào, đèn neon sáng chói buổi tối thành thị dát một dải ánh vàng lên gương mặt điền trai ấy.
Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm non nót: “Bó…”
Thân hình Lục Hàn Đình cao lớn khựng lại, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xuyên qua kính chiếu hậu rơi vào trên mặt của Lục Thần Dịch, Lục Thần Dịch mở miệng nói chuyện rồi!
Vừa rồi Lục Thần Dịch gọi anh một tiếng “bồ”.
Lục Hàn Đình biết Hạ Tịch Quán vẫn luôn trị liệu cho Lục Thần Dịch, chỉ là anh không nghĩ tới Lục Thần Dịch sẽ đột nhiên biệt nói như vậy.
Tiếng nói Lục Thần Dịch còn rất non nót, rất êm tai.
“Lục Thần Dịch, từ khi nào con biết nói thế?” Lục Hàn Đình hỏi.
Thân ảnh Hạ Tịch Quán đã biến mắt rồi, Lục Thần Dịch không khóc cũng không quáy, cậu khôi phục thành CEO 3 tuổi IQ lạnh lùng, cùng Lục Hàn Đình một lớn một nhỏ, chính diện giằng co: “Nói đối với con rất đơn giản, hoàn toàn là chuyện con có muốn hay không muốn, trước đây con không muốn nói, cũng không phải là con sẽ không nói được.”
Đáy mắt Lục Hàn Đình lóe lên một tia sáng: “Thằng nhóc con, con có thể nói vậy mà cứ gạt ông đây chán sống đúng không?”
Bởi vì Lục Thần Dịch không nói, toàn bộ Lục gia đều lo lắng cuống cuồng, bà cố nội, còn có ông nội cậu, đều vì cậu mời chuyên gia tâm lý trị liệu.
Bây giờ nghĩ lại cả Lục gia đều bị thằng nhóc ba tuổi vắt mũi chưa sạch lừa gạt, cậu vẫn luôn nói được, chỉ là…
không muốn nói!
Khuôn mặt nhỏ Lục Thần Dịch lạnh lùng: “Đó là bởi vì con biết nếu như con biết nói, mommy sẽ rời khỏi con.”
Mommy?
Nghe hai chữ như thế, Lục Hàn Đình sâu kín nhìn con trai nhà mình, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào con trai mình, anh phát hiện bản thân đã sơ sót thực lực con trai rồi: “Lục Thần Dịch, con còn biết thứ gì?”
Trong tay Lục Thần Dịch đột nhiên xuất hiện một phần văn kiện, cậu đầy văn kiện lên trước: “Bó, Hạ Tịch Quán chính là mẹ con, ngày mẹ xuất hiện ở nhà trẻ, con đã sai người giám định ADN rồi.”
Nhìn Lục Thần Dịch đưa tờ giám định ADN đến, mi tâm Lục Hàn Đình chau lại, tốt, thằng nhỏ này quả nhiên cái gì cũng biết.
“Lục Thần Dịch, con đây là giả heo ăn thịt hổ, nếu như mẹ con biết con vẫn luôn gạt mẹ, mẹ sẽ nổi giận.”
Lục Thần Dịch không cho là đúng, giả heo ăn thịt hỗ dễ dàng sao, không hề dễ chút nào!
Cậu mỗi ngày đều phải đi nhà trẻ, còn chơi chung với đám trẻ còn mặc bỉm kia, nhịn xuống tính tình nghe cô giáo giảng về máy thứ kiến thức rất ngây thơ, hết sức buồn chán, nếu như nơi đó không có mẹ, cậu đã sớm không đi.
Cậu sợ dáng vẻ thật sự của mình dọa mẹ ngất mát, nếu như mẹ thích con heo nhỏ ngây thơ đơn thuần, cậu có thể biến thành con heo nhỏ, chỉ cần mẹ thích là được.
Nhắc tới Hạ Tịch Quán, gương mặt nhỏ tinh xảo lạnh lùng kia Lục Thần Dịch lộ ra vài phần mềm mại: “Sẽ không, mommy rất yêu con.”
Cậu biết, mẹ rất yêu cậu.
Những lời này Lục Hàn Đình cũng không phản bác, không thể phủ nhận, Hạ Tịch Quán đúng là rất yêu Lục Thần Dịch.