Trong phòng tắm, Hạ Tịch Quán áp vào bồn cầu ói ra một lúc lâu, ói hết mật đắng ra.
Khí lực cả người như bị hút khô, sắc mặt cô trắng giống như một trang giấy, ói đến mật xanh mật vàng.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Dịch Dịch chạy vào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy, cô ở bồn rửa mặt đánh răng, vội vã dịu dàng nói: “Dịch Dịch, cô giáo Hạ ở chỗ này.”
Tiểu Dịch Dịch nhào tới, hai tay nhỏ bé ôm lấy chân của Hạ Tịch Quán, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào với cô.
Hạ Tịch Quán buông bàn chải đánh răng xuống, thương yêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, sao con lại tới đây, bố con không phải đang chơi với con sao?”
“Nhưng Dịch Dịch chỉ muốn cô giáo tiên nữ thôi ạ…”
Nhìn khẩu hình Tiểu Dịch Dịch, trái tim Hạ Tịch Quán mềm nhữn, đây là thiên sứ nhỏ trong sinh mệnh cô.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường lớn mềm mại, Tiểu Dịch Dịch ghé vào bên người nhìn cô: “Cô giáo Hạ, có phải cô ngã bệnh rồi không?”
Hạ Tịch Quán gật đâu: “Dịch Dịch, bụng cô giáo Hạ bụng hơi đau, hôm khác sẽ làm bánh ga-tô cho con nhé?”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng bò xuống phía dưới, chạy ra ngoài.
Hạ Tịch Quán có chút váng đầu buồn ngủ, lúc này lại nghe được tiếng bước chân vang lên, sau đó trên bụng cô đột nhiên ấm áp, Tiểu Dịch Dịch cật lực nhét túi chườm nóng vào trong bụng cô.
Hàng mi Hạ Tịch Quán run rấy rồi mở mắt ra, cô nhìn thấy Tiểu Dịch Dịch leo lên, nhét túi chườm lên bụng cô.
“Cô giáo tiên nữ, như vậy bụng sẽ không đau nữa… Tiểu Dịch Dịch mỉm cười ngọt ngào với cô.
Thì ra vừa rồi Tiểu Dịch Dịch đi ra ngoài là cầm túi chườm cho cô, Tiểu Dịch Dịch chỉ mới ba tuổi hơn, lại biết chăm sóc người khác rồi.
Tiểu Dịch Dịch của cô không có bất kỳ chỗ thiếu hụt, cậu không phải là một đứa trẻ trời sinh lạnh lùng, kỳ thực tim của cậu vừa ấm vừa mềm.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán đột nhiên nóng đỏ, cô vươn tay ôm Tiểu Dịch Dịch vào ngực mình, hôn lên trán Tiểu Dịch Dịch: “Dịch Dịch, cám ơn con, cô giáo Hạ rất thích con đó nha.”
“Cô giáo tiên nữ, Dịch Dịch cũng thích cô đó nha…”
Lục Hàn Đình nhắc một cánh tay, từ phía sau dán lên cô, bộ ngực tráng kiện của anh ôm cô vào trong lòng.
Anh nhắm mắt, chôn trong mái tóc của cô ngửi, mùi thơm cơ thể thiếu nữ của cô làm cho anh nghiện.
Hạ Tịch Quán vẫn chưa ngủ, nghe tiếng bước chân của anh, cả người cô liền cứng ngắc thành cục đá.
Chuyện vừa xảy ra ở phòng bếp nhát định chính là một cơn ác mộng.
Cô mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Bụng tôi khó chịu, có thẻ…
để cho tôi nghỉ ngơi sớm một chút sớm hay không?”
Cô nói như vậy.
Đôi mắt vốn đang nhắm của Lục Hàn Đình từ từ mở ra, anh nằm ngang trở về.
Nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu Lục Hàn Đình vươn tay ra, khẽ động: “Trở người lại, ngủ trong lòng tôi.”