Nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, cô đây là thái độ gì!
Lục Hàn Đình có chút hối hận, sớm biết để cô giúp anh đổi giày.
Lục Hàn Đình khẽ cúi người nhìn thoáng qua dưới đáy dép, dưới đáy rất sạch sẽ, còn có nhãn hiệu chưa kịp cắt ra, là mới mua.
Cái này đủ để chứng minh sau khi cô trở về Đế Đô bên cạnh còn chưa từng có người đàn ông nào, vẫn luôn một mình.
Án đường phủ sương ban nãy của Lục Hàn Đình nhát thời hòa hoãn không ít, tự mình đổi giày, sau đó đi vào phòng khách.
Trong phòng khách.
Lục Hàn Đình ngồi ở trên ghế sa lon, anh lười biếng tựa lưng trên ghé sa lon, hai chân dài to thon dài ưu nhã vắt chéo vào nhau, trong tay đặt máy phần văn kiện, anh hạ mắt phê duyệt văn kiện.
Bên tai không ngừng truyền tới giọng nói mềm mại, Lục Hàn Đình ngẳng đầu có thể thông qua tủ kính nơi phòng bếp thấy được Hạ Tịch Quán và Tiểu Dịch Dịch bên trong.
Tiểu Dịch Dịch giống như một người hầu nhí cùng Hạ Tịch Quán vào phòng bép, hiện tại đang rửa rau, Hạ Tịch Quán đeo chiếc tạp dề hoa, đang làm đầu bếp, hai mẹ con không biết nói những gì, thường xuyên có tiếng cười đùa truyền tới, còn có hương thơm của bếp núc.
Lục Hàn Đình nhìn bọn họ, lại dời ánh mắt đi, một lát sau lại lần nữa ngắng đầu nhìn về phía hai mẹ con, một khắc như thế, anh cảm giác trong lòng như có vật gì được lấp đầy.
Sau một tiếng, Hạ Tịch Quán bưng những món ăn lên bàn ăn, cô thấy Lục Hàn Đình vẫn còn ở đây, phỏng chừng có ý muốn lưu lại dùng cơm.
Theo phép lịch sự, Hạ Tịch Quán mở miệng: “Lục tổng, cơm tối đã xong, ăn chung thôi.”
*Ừ.” Lục Hàn Đình trên ghế sa lon ừ một tiếng, sau đó.
buông văn kiện xuống, đi từng bước mạnh mẽ qua, còn.
ngồi xuống một cách tự nhiên.
Vị trí này là chỗ của nam chủ nhân trong nhà mà!
Thấy Hạ Tịch Quán nhìn mình chằm chằm, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nâng mí mắt anh tuấn nhìn cô một cái: “Ngây người cái gì, mau bới cơm cho tôi.”
*..” Hạ Tịch Quán hết chỗ nói rồi.
Hạ Tịch Quán bới cơm cho vị đại gia Lục Hàn Đình này xong, sau đó ôm Tiểu Dịch Dịch ngồi ở bên cạnh mình, ba người bắt đầu ăn cơm tối.
Giáo dưỡng của Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch không cần phải nói, lúc ăn không nói lời nào, hai bố con ưu nhã như nhau. Hạ Tịch Quán gắp chút trứng chiên cà chua cho Tiểu Dịch Dịch, Lục Hàn Đình quét mắt qua, thản nhiên nói: “Nó không ăn trứng gà, mấy thứ liên quan đến trứng không thèm động đũa đâu.”
*A? Vì sao thế?” Hạ Tịch Quán nhìn về phía Tiểu Dịch Dịch bên cạnh: “Dịch Dịch, vì sao con không ăn trứng gà, trứng gà có nhiều chất dinh dưỡng, bây giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất định phải ăn, trứng gà ăn rất ngon đáy.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kẹp miếng trứng chiên Hạ Tịch Quán đút vào trong miệng nhỏ, mùi vị thơm ngon làm đôi mắt to lúng liếng của cậu lóe sáng: “Đúng vậy cô giáo tiên nữ, hiện tại con cũng hiểu được trứng gà ăn thật ngon!”
Lục Hàn Đình liếc Tiểu Dịch Dịch: “…”
Trước đây cũng không biết người nào đụng tới trứng gà liền phun.
Hạ Tịch Quán nấu ăn rất ngon, đêm nay chỉ là ba món đơn giản, còn có canh gà hầm, hai bố con đã ăn hai chén cơm rồi, cuối cùng trong nồi cơm điện vẫn còn dư lại một chút cơm, Hạ Tịch Quán nhìn về phía hai bố con: “Còn có một chút cơm, hai người ai muốn ăn nữa?”
Lục Hàn Đình và Tiểu Dịch Dịch đồng thời đưa bát tới, đều muốn.
Hạ Tịch Quán nhìn chút cơm trong nồi cơm điện, có chú khó xử: “Chút cơm này chỉ đủ cho một người ăn thôi.”
Lục Hàn Đình yên lặng đẩy bát mình lên phía trước một chút.