Kỳ thực, trong lòng Dịch Dịch rất khát vọng mẹ mình, so với các đứa trẻ bình thường càng thêm cần tình thương của mẹ bầu bạn.
Nhưng vì người bố như anh, Dịch Dịch vẫn sống rất cần thận, cậu từ sớm đã len lén giấu đi trái tim mình, còn rất nhỏ đã học được kìm chế.
Tất cả mọi người biết, chứng lầm lì và không biết nói của Dịch Dịch dính dáng trực tiếp với người làm bố là anh.
Trái tim cứng rắn của Lục Hàn Đình chợt mềm, sao anh có thể nhẫn tâm chặt đút liên hệ của Dịch Dịch và Hạ Tịch Quán, đuổi Hạ Tịch Quán ra khỏi Đề Đô chứ?
Tuy là, anh vốn đã định làm như vậy.
Lục Hàn Đình ngồi ở bên giường, anh lấy bức tranh kia ra, sau đó nhíu mày hỏi một câu: “Lục Thần Dịch, con vẽ cái gì đây, chỉ có con với mẹ, vậy bố thì sao?”
Đôi mắt to lúc đầu ảm đạm của Lục Thần Dịch đột nhiên sáng lên, cậu không thể tin nhìn bố mình, cậu vẽ mẹ, bố không tức giận sao?
Lục Thần Dịch nhanh chóng lấy bút ra, vẽ thêm bó vào.
Mi tâm anh khí của Lục Hàn Đình càng nhíu chặt, anh nhìn chính mình trong tranh, anh bị ném ra phía sau, một mình đút tay vào túi quần, hấp ta hấp tấp đi theo phía sau hai mẹ con.
Đâu thể thế được?
Lục Hàn Đình hoàn toàn không muốn trao đổi với cậu, anh bực bội đứng lên: “Đứng lên, lăn vào tắm cho bố!”
Lục Thần Dịch nhanh chóng bò dậy từ trên giường, chạy vào phòng tắm.
“Để thím Triệu tắm cho con.” Lục Hàn Đình nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia.
Lục Thần Dịch trước mặt biểu thị kháng nghị, cậu là phái nam mà thím Triệu là phái nữ, nam nữ không thể cùng nhau tắm được!
*…” Lục Hàn Đình bó tay, chỉ có thể nhắc đôi chân dài đi theo: “Vậy để ông đây tắm cho con!”
Trong phòng tắm.
Lục Thần Dịch thuần thục cởi quần áo của mình, đứng ở dưới vòi hoa sen.
Lục Hàn Đình giơ ngón tay thon dài lên cởi áo sơ mi trắng trên người, sau đó cũng đi vào.
Một lớn một nhỏ đứng ở dưới vòi hoa sen tắm gội.
Lục Thần Dịch nỗ lực nâng đầu nhỏ nhìn bố mình, bố thật là cao, 1m9, giống như đại thụ che trời.
Ngọn đèn vàng óng soi xuống khuôn mặt tuần tú của bó, từng đường nét giống như là điêu khắc ra, tinh xảo mà hoàn mỹ, đẹp trai, thật là đẹp trai a, bô vì sao đẹp trai như vậy chứ?
Tuy trong lòng Lục Thần Dịch rất nhớ mẹ, thế nhưng cậu cũng rất yêu rất yêu bố mình.
Lục Hàn Đình quỳ một gối xuống, cầm bông tắm xoa lên người Bịch Sữa Nhỏ, hai bố con hiếm khi hài hòa ở chung như vậy, hơn nữa bố dường như không phải bài xích mẹ, cho nên Lục Thần Dịch muốn lầy giấy bút ra.
Lục Hàn Đình đã thấy rõ tiểu tâm tư của con trai, đứa con trai này thật đúng là biết theo cột leo lên!
“Con muốn hỏi cái gì, đừng cầm giấy bút, con có miệng, mở miệng nói với bố.” Lục Hàn Đình nói.
Lục Thần Dịch nhìn bố, cậu chưa từng mở miệng nói chuyện qua, cậu không biết nói.
Lục Hàn Đình nhìn có phấn điêu ngọc trác của cậu, nghiêm mặt nói: “Cơ hội chỉ có một lần, đã cho con rồi, nếu như con không nói ra thì cơ hội liền mắt.”
Lục Hàn Đình chưa từng ép Tiểu Dịch Dịch nói, bởi vì anh biết ép cũng vô ích, Tiểu Dịch Dịch tự có suy nghĩ của mình, nếu cậu đã không muốn nói thì nhất quyết thế nào cũng không nói.
Nhưng bây giờ anh biết Tiểu Dịch Dịch muốn hỏi chuyện của mẹ mình, anh ép cậu phải nói.