Lục Thần Dịch đã ngủ rồi, tối hôm qua vì kiểm tra một chút lỗ thủng bên trong lập trình nên cậu ngủ trễ, bây giò là thực sự rất mệt, cô giáo mới đến cậu cũng không có hứng thú.
Hạ Tịch Quán đứng trên bục giảng nhìn về phía Lục Thần Dịch, sau đó cô đi tới cạnh Lục Thần Dịch: “Bạn nhỏ Dịch Dịch ơi, mau dậy thôi, mặt trời đã mọc qua cái mông nhỏ của con rồi đấy.”
Lục Thần Dịch đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe được một giọng nói thanh lệ mềm mại, âm thanh vô cùng êm tai, giống với giọng của mẹ trong tưởng tượng của cậu như đúc.
Lục Thần Dịch nhanh chóng mở mắt ra, tỉnh dậy.
Cậu lập tức nhìn thấy Hạ Tịch Quán.
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc đầm hoa nhí, suối tóc đen nhánh nhu thuận xõa xuống, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay, hiện tại cô đứng trước mặt Lục Thần Dịch, ánh dương ngoài cửa sổ rọi từ phía sau cô, dát lên lên người cô một dãy ánh kim mỹ lệ mà ấm áp, cô cứ như vậy.
nhìn cậu, tươi cười.
Lục Thần Dịch cảm giác giống như nằm mơ, cậu thường xuyên mơ, mơ thấy mẹ mình, mẹ cũng đứng trong ánh mặt trời nhìn cậu cười như vậy.
Thế nhưng ở trong mơ cậu không thấy rõ mặt của mẹ, mặc kệ cậu cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thấy rõ.
Còn bây giờ, cậu đã thây rõ, cảnh trong mơ cùng hiện thực nhanh chóng chồng chát với nhau.
Lục Thần Dịch vươn tay xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, bởi cậu anh cảm giác đây là một giác mộng.
Lúc này Hạ Tịch Quán chậm rãi ngồi xổm người xuống, cô vươn tay chống cằm, còn dí dỏm nháy mắt: “Bạn nhỏ Dịch Dịch, gương mặt con đáng yêu như vậy, sao lại nỡ lòng chôn mặt xuống bàn ngủ chứ? Nếu như con nghe lời cô giáo Hạ, từ hôm nay bắt đầu trước chín giờ đi ngủ, ngày mai con sẽ càng thêm đáng yêu hơn một chút đó.”
Hai người hiện tại cách nhau rất gần, gần đến mức Lục Thần Dịch thấy được đôi mắt đong đầy sao sáng của Hạ Tịch Quán, gần đến mức Lục Thần Dịch ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người Hạ Tịch Quán, hình như đây là mùi hương trên người mẹ.
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo mà lạnh lùng của Lục Thần Dịch từ từ đỏ ửng, lại có chút xáu hổ.
“Keng keng keng”, lúc này Hạ Tịch Quán làm ảo thuật lầy ra rất nhiều món quà nhỏ: “Các bạn nhỏ ơi, hôm nay cô giáo Hạ có chuẩn bị cho các con một phần quà này.”
‘Wowlt Hai mắt các bạn nhỏ đều sáng rực, trong tay Hạ Tịch Quán đều là các món đồ chơi nhỏ, có cái là công chúa barbie nhỏ, có cái là nhân vật hoạt hình dễ thương, nói chung đều là những thứ đâm thẳng vào trái tim các bạn nhỏ này.
“Cô giáo tiên nữ ơi, con muôn cái này ạ.”
“Cô giáo tiên nữ ơi, con muốn cái này.”
Các bạn nhỏ lên lần lượt trước chọn món quà mình thích.
Lục Thần Dịch nhìn phía trước đám con nít ríu ra ríu rít phía trước, cậu không biết nói, sớm đã bị chen đến rồi góc phòng sau cùng. . Chap mới luôn có tại || T RUMtruyen. NET ||
“Bạn nhỏ Dịch Dịch.” Lúc này Hạ Tịch Quán vẫy vẫy tay với cậu.
Lục Thần Dịch do dự một chút, sau đó đi lên trước.
Hạ Tịch Quán đưa một món quà nhỏ vào lòng bàn tay cậu: “Bạn nhỏ Dịch Dịch, đây là tặng cho con.”
Lục Thần Dịch cúi đầu nhìn, món quà của cậu không phải là nhân vật hoạt hình gì, mà là một khuôn mặt tươi cười rất đơn giản, một khuôn mặt tươi cười to lớn, sạch sẽ, ấm áp sáng rực.
“Nghe nói bạn nhỏ Dịch Dịch bây giờ đã siêu cấp lợi hại, vậy cô giáo Hạ chỉ hy vọng bạn nhỏ Dịch Dịch sau này có thể cười nhiều hơn,” Nói rồi Hạ Tịch Quán cầm khuôn mặt cười so với gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Dịch Dịch nên cười như vậy này.”
Tan học, Lục Hàn Đình tới đón Lục Thần Dịch, chiếc xe sang trọng dừng sát ở ven đường, vô cùng chói mắt.
Anh xuống xe, trên người mặc tây trang, dáng người cao.
lớn dựa vào bên xe, khí chất nổi bật bất phàm cùng dung mạo anh tuần liền trở thành đại tướng quân trong lòng bọn nhóc.
Cô giáo Trần dẫn bọn nhỏ đi ra, Lục Hàn Đình nhắc chân dài đã đi tới, anh một tay nhận lấy balo của Lục Thần Dịch, một tay kia ôm cậu vào khuỷu tay.