Mục đích của người này chính là không để cô rời khỏi đây.
Hoa tỷ nhanh chóng tiến lên phía trước nói: “Hội sở Đề Hoàng bị mắt vật quý, đúng là chúng tôi nên phối hợp công việc của các anh, thế nhưng hội sở Đề Hoàng là hội sở đứng đầu Đề Đô, hẳn là khắp nơi đều có theo dõi, các anh đã điều tra camera hay chưa? Chúng tôi có thể phối hợp với các anh nhưng cũng không thể để cho chúng tôi cứ chờ ở đây! Nếu như các anh một ngày, hai ngày, một tháng tìm không được, chúng tôi cũng phải đợi ở đây sao?”
Bảo vệ áo đen nói: “Rất xin lỗi, boss lớn của hội sở chúng tôi ra lệnh, đừng nói một tháng, dù một năm không tìm được, cũng mời các cô đợi ở đâu, không cho đi đâu cả!”
Cái gì?
Thái độ của boss lớn của hội sở này lại ngang ngược đến thế cơ à?
Diệp Linh tháo kính râm trên mặt xuống: “Boss lớn các anh ở đâu, bây giờ tôi có lý do nghi ngờ các anh đang bịa đặt, cố ý giam chúng tôi, bây giờ tôi muốn gặp boss lớn các anh.”
“Rất xin lỗi, boss lớn chúng tôi cũng không phải là người các cô muốn gặp là gặp.”
*.” Diệp Linh cảm giác sắp phun lửa đến nơi, cô đang chuẩn bị tiến lên lý luận một phen nhưng lúc này Hạ Tịch Quán vươn tay, kéo cô lại.
Hạ Tịch Quán lắc đầu với Diệp Linh, sau đó nhìn về phía bảo vệ áo đen kia: “Nếu như đoán không lầm, tôi và boss lớn các anh chắc là người quen cũ, vậy có thể để tôi gặp boss lớn các anh không?”
Bảo vệ áo đen gật đầu, nhường ra đường: “Hạ tiểu thư, mời.”
Hạ Tịch Quán biết mình đoán quả nhiên không có sai, vỡ tuồng này là nhắm về cô.
“Quán Quán, boss lớn kia thần bí thế nào ấy, tớ không yên lòng, tớ cùng đi với cậu!” Diệp Linh cố ý muốn đi cùng Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Linh Linh, tớ đi xác nhận boss lớn kia lớn chút thôi, yên tâm đi, rất nhanh tớ sẽ về.”
Bảo vệ áo đen dẫn Hạ Tịch Quán tới một trước cửa phòng tổng thống: “Hạ tiểu thư, boss lớn chúng tôi đang ở bên trong chờ cô, cô có thể vào.”
Có lời gì mà phải thảo luận ở phòng tổng thón, đã là buổi.
tối, cô nam quả nữ một chỗ, Hạ Tịch Quán đã ngửi được mùi không bình thường.
Thế nhưng, hiện tại cô không có lựa chọn.
Hạ Tịch Quán đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Rất nhanh, cô ở trong phòng thấy được một thân thể đồ sộ anh tuần, Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình hiện tại thân cao chân dài đứng lặng bên tủ rượu, rót chai rượu vang đỏ vào chiếc ly cổ dài, anh bưng ly rượu đỏ lên, động tác ưu nhã lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong, sau đó nhẹ nhàng nâng bắt mí mắt anh tuấn nhìn về phía cô: “Cô đã đến rồi?”
Hạ Tịch Quán không hề bất ngờ, ban nãy cô đã đoán được, boss lớn của hội sở Đế Hoàng này chính là Lục Hàn Đình.
Hiện tại Lục Hàn Đình đã là đệ nhất tài phiệt, sản nghiệp dưới danh anh nhiều vô số kể, bao gồm cả những sản nghiệp giải trí này.
Hạ Tịch Quán nhìn anh, dứt khoát hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Lục Hàn Đình tiền lên máy bước, một tay đút vào trong túi quần ngồi trên tay vịn ghế sa lon, trong lười biếng lộ ra vài phần thờ ơ: “Thủ hạ tôi không có nói cho cô à? Chỗ tôi bị mắt một vật rất quý giá.”
“Vật gì?”
“Vật này cô rất quen thuộc, chính là vật mẹ tôi để lại cho tôi… sợi dây chuyền duy nhất.”
Sợi dây chuyền duy nhất.
Năm chữ này đủ để kích thích rất nhiều ký ức, ký ức triền miên ngọt ngào xưa cũ ấy.
Ba năm trước Hạ Tịch Quán đã từng ném sợi dây chuyền duy nhất vào trong hồ, là Lục Hàn Đình suốt đêm đội mưa, còn mang theo thương thê rất nặng lượm dây chuyền về, đeo lên cổ cô.
Sau đó, cô vẫn không tháo xuống.
Hiện tại Lục Hàn Đình nói sợi dây chuyền duy nhất biến mất, muốn tìm trở về.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run ry.