Hạ Tịch Quán dừng bước lại: “Người làm ăn hẳn là coi trọng nhất là chữ tín mà nhỉ? Làm sao, các người muốn chơi xáu?”
“Chúng tôi sẽ không ăn vạ, nhưng tiểu mỹ nhân, ngươi chẳng qua là thắng mỗi chúng tôi, ở đây còn có một người cô chưa thắng!”
“Người nào?”
“Lục tổng!”
Tiếng “Lục tổng” này nhanh chóng chiếm được phụ họa của tất cả mọi người: “Đúng thế tiểu mỹ nhân, suýt nữa đã bị cô lừa rồi, ban nãy cô nói phải thắng hết tất cả chúng tôi, nhưng cô bỏ sót Lục tổng rồi, hiện tại cô phải chơi một ván với Lục tổng, nếu cô thắng được Lục tổng, chúng tôi mới có thể thả cô đi.”
“Tiểu mỹ nhân, cô cũng nên cẩn thận, Lục tổng chơi bi-a rất giỏi, đến nay không địch thủ, tôi đoán ván này cô nhất định sẽ thua.”
Tất cả mọi người bắt đầu ồn ào lên, đều bảo Hạ Tịch Quán cùng Lục Hàn Đình đánh một ván.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi vào khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình: “Lục tổng, snh muốn chơi với tôi sao? Tôi thấy đại nhân vật như Lục tổng sẽ chẳng đáng chơi với kẻ như tôi chứ?”
Nếu như đánh bi-a với Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán một chút phần thắng cũng không có, cô chỉ có thể cầu khẳn Lục Hàn Đình chướng mắt cô, không muôn chơi với cô.
Ánh mắt Lục Hàn Đình có bao nhiêu sắc bén, anh lập tức xem thấu Hạ Tịch Quán cầu may trong lòng, làm sao anh có thể để cho cô như nguyện được chứ, anh đứng lên, nhận lấy cây cơ từ giám đốc khác: “Được thôi, tôi chơi một ván.”
*…” Hạ Tịch Quán biết anh là cố ý, nếu anh không chơi, cô có thể không cần bồi đám giám đốc này thuận lợi rời đi, nhưng anh chọn chơi.
Ban nãy cô lại quên mắt anh!
“Tiểu mỹ nhân, mau lại đây đi! Cô có biết bao nhiêu cô gái muốn đánh một ván bi-a với Lục tổng chúng tôi cũng không có cơ hội đâu đấy, hôm nay hẳn là ngày ghi vào sinh sử sách của cô rồi nhỉ.”
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng chau đôi mi thanh tú, cô cầm lầy cây cơ lần nữa ra sân.
Trận đấu giữa Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán bắt đầu, Hạ Tịch Quán không muốn nhận thua, cho nên đánh rất thận trọng, nhưng rất nhanh cô liền lực bất tòng tâm, rơi xuống thế hạ phong, bởi vì Lục Hàn Đình ở trên sân đấu tâm tư: kín đáo, cho dù đánh bi-a là chỉ là trò chơi anh cũng đánh ra tiêu chuẩn của một đại sư.
“Tốt!” Lục Hàn Đình liên phát ba cầu, lúc toàn bộ vào động, mấy tên giám đốc vây xem đều không kiềm được hô lên.
“Tiểu mỹ nhân, cô tràn ngập nguy cơ rồi đấy, thiếu quá nhiều điểm.” Có giám đốc nhắc nhở.
Hạ Tịch Quán cảm giác mình sắp thua, răng căn vào đôi môi đỏ mọng, vô cùng ảo não nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình cũng nhìn cô, cô bắt đầu nóng nảy.
Ánh mắt của anh trên đôi môi kiều diễm ướt át ấy, ban nãy cô làm ra một động tác rất nữ tính, cắn môi, cắn đến môi dưới hiện lên dấu răng nhàn nhạt.
Ánh mắt Lục Hàn Đình chợt sâu.
Đám lão tổng bên người cười nói, “Lục tổng, anh thực sự rất lợi hại, anh xem anh dọa sợ tiểu mỹ nhân rồi.”
“Nếu không như vậy đi, tiểu mỹ nhân, tránh cho thua quá khó coi, cô liền nhận thua với Lục tổng, nói tôi thua rùa.
Giọng tiểu mỹ nhân dễ nghe như vậy, nhận thua hẳn càng dễ nghe hơn!”
“Nhìn mấy người kia, Lục tổng mang tân sủng San San tiểu thư tới, San San tiểu thư lại là tân tấn tiểu ca hậu, sở hữu một giọng nói cực hay, các anh vừa nói như vậy đặt San San tiểu thư vào đâu chứ, tôi thấy San San tiểu thư sắp ghen đến nơi rồi kìa.”
“Có cơ hội để tiểu mỹ nhân so giọng với San San tiểu thư thử đi, xem ai kêu dễ nghe hơn.”
Lời của đám lão tổng này càng lúc càng không đứng đắn, ồn ào nơi đó, hô hào.
Hạ Tịch Quán cầm cây cơ lên: “Cảm ơn ý tốt của các vị, tôi sẽ không chịu thua, chưa đên phút cuối, ai biết ai thắng ai thuat”
Nói rồi Hạ Tịch Quán cầm cán cây cơ nhắm ngay quả cầu nhiều màu, quả cầu này vô cùng quan trọng, nếu như có thể đánh tới vị trí cô đã nhắm, vậy cô có thể thắng được Lục Hàn Đình rồi.