“Cô đi đâu, tôi tìm cô mãi, cô biết đấy, vài giám đốc bên trong đều đang tìm cô, tôi nói cho cô biết, cô may đấy, cô cứ chọn đại một giám đốc bên trong, đời sau cũng không cần lo nữa.”
Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú: “Quản lí, tôi không phải nhân viên nơi này.”
Quản lí hoàn toàn không có care đến những lời này: “Đồng phục trên người cô đâu? Sao lại thay quần áo rồi?
Nhưng cái này cũng rất đẹp… không có thời gian nữa, mau vào đi!”
Quản lí trực tiếp lôi Hạ Tịch Quán vào.
Hạ Tịch Quán: “…”
Trong phòng bi da, Lục Hàn Đình San San còn có mấy tên giám đốc thương giới đều ở đây, cô cố ý tránh sân golf, không ngờ đán đại lão này đến đây chơi bi-a rồi, lại chạm mặt nhau, Hạ Tịch Quán cảm thấy hôm nay cô đúng là quá xui.
“Lục tổng, các vị các lão tổng, đây là người mà các vị muốn, tôi mang đến rồi.” Quản lí giống như một tú bà vậy đầy Hạ Tịch Quán lên trước.
“Xoát” một cái, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại rồi, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Tịch Quán càng thêm trần trụi.
Hạ Tịch Quán thay cho đồng phục.JK, mặc chiếc váy đen hai dây, bởi vì không có tay áo, lộ ra hai cánh tay nhỏ xinh như ngó sen, vòng về trước nách là đường cong lồi lên nơi gò ngực, vạt váy rơi trên đầu gối cô, phía dưới đôi chân ngọc vừa bạch vừa thẳng, là đôi chân mà cánh đàn ông không cách nào cự tuyệt được.
Bởi vì mái tóc dài dính ướt, nên Hạ Tịch Quán xõa tung mái tóc đen dài. Cô rất ít khi mặc màu đen, hiện tại mới phát hiện màu đen cũng vô cùng hợp với cô, càng tôn thêm vài phần câu hồn đoạt phách lãnh diễm.
Đám giám đốc nhìn đắm đuối, thiếu điều chảy nước miếng.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán xẹt qua trên mặt từng lão tổng, sau đó rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình không quá hứng thú với chơi bida, anh không tới chơi bi-a, mà là ngồi ở trên ghế sa lon màu đỏ sậm.
Lúc cô nhìn qua, Lục Hàn Đình cũng đúng lúc ngắng đầu liếc cô, e rằng anh chỉ chú ý tới cô đã thay váy chiếc váy đen hai dây kia, đôi mắt thâm thúy từ khuôn mặt nhỏ tuyệt diễm chậm rãi dời xuống, mang theo vài phần quan sát trần trụi không chút tị hiềm của người đàn ông đã trưởng thành.
Hạ Tịch Quán dời ánh mắt đi trước, cô thong dong mở miệng: “Các vị giám đốc, thật ngại quá, các anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải là nhân viên của nơi này, cho nên các anh cứ chậm rãi chơi, tôi đi trước.”
Người quản lý này đã sớm nhìn ra… Đám giám đốc hết sức quan trọng này đều coi trọng Hạ Tịch Quán rồi, hiện tại Hạ Tịch Quán chính là cây rụng tiền của anh ta.
Nghe Hạ Tịch Quán muốn đi, quản lí muốn vươn tay kéo Hạ Tịch Quán, nhưng đám giám độc mở miệng trước: “Tiểu mỹ nhân, thì ra cô không phải nhân viên nơi này, nhưng là không phải nhân viện cũng chẳng khác biệt gì, nếu chúng tôi không cho cô đi, cô cũng không ta được hội Sở này.”
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Có ý gì?”
“Không có ý gì, chính là muốn tiểu mỹ nhân ở lại bồi chúng tôi uống chén trà.” Hai mắt đám giám đốc tản ra ánh sáng đen tối.
Hạ Tịch Quán câu môi, đôi mắt trong vắt dập dền sóng nước: “Tôi ở lại bồi uống trà cũng được, nhưng các anh nhiều người như vậy, vậy tôi phải bồi vị nào uống đây?”
“Cái này…”
Mấy cái giám đốc nhanh chóng liếc nhau một cái, bầu không khí có chút vi diệu.
Hạ Tịch Quán đi tới, cầm cây cơ lên: “Như vậy đi, tôi cùng mỗi người các anh chơi một ván bi-a, nếu như tôi thắng mọi người, để tôi đi.”