Vẻ mặt Hạ Tịch Quán thủy chung nhàn nhạt, thế nhưng vô hình trung lại bật ra khí tràng cường đại, San San ngạo mạn cũng không khỏi kinh hãi.
Nhưng San San nhanh chóng tìm lại chỗ đứng, cô ta hiện tại là tân sủng của Lục Hàn Đình, cô ta còn sợ kẻ nào chứ: “Một con hầu như cô còn dám nói chuyện với tôi như vậy à, biết tôi là ai không? Tôi là bạn gái mới của Lục Hàn Đình, cô có tin tôi mách Lục tổng một cái thì ngày mai cô thì sẽ biến mắt khỏi Đề Đô không hả?”
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng thành đường cung châm chọc: “Cô tự lo lắng cho mình trước đi thì hơn! Tôi sợ ngày mai cô liền từ người mới thành người cũ đấy, trong ngực Lục tổng lại có vui mừng mới.”
“Mày!” San San nghẹn lời, cô ta phát hiện Hạ Tịch Quán thật đúng là miệng miệng lanh lợi, ai cũng biết Lục Hàn Đình chỉ hứng thú với mỗi người phụ nữ chỉ được một tháng, Hạ Tịch Quán đã giẫm vào nỗi đau của cô ta.
Hạ Tịch Quán không nhìn cô ta nữa, mà là xoay người rời đi, cô muốn đi thay quần áo mới.
“Đứng lại!” Lúc này San San lại tức giận gọi lại cô: “Tao. để mày đi chưa hả? Ha, đúng rồi, đồ trên người mày ướt nhẹp thế kia, nếu không như vậy đi, tao thấy bên ngoài trời nắng to lắm đấy, mày ra ngoài phơi nắng đi, quần áo chắc cũng sẽ khô rất nhanh.”
Nhiệt độ không khí ngày hôm nay rất cao, rất oi bức, ánh nắng bên ngoài có thể hun chết người, nhưng San San lại bảo cô đứng ở bên ngoài phơi nắng.
Hiện tại anh đang chậm rãi dằn vặt cô, để cô đứng đây nhìn anh với tân sủng của mình ân ái triền miên đủ loại, thủ đoạn này quá độc.
Nếu như anh muốn làm cô đau lòng, vậy chúc mừng anh, anh thắng.
Hạ Tịch Quán cuộn tròn ngón tay, cuối cùng cũng không rời đi, cô đứng ở phía ngoài lèu, nghe lời San San, đứng phơi nắng.
Bên kia, có lẽ ánh mắt Lục Hàn Đình dừng lại trên người Hạ Tịch Quán quá lâu, vài giám đốc bên cạnh anh cũng nhìn sang, rất nhanh thì thấy được Hạ Tịch Quán.
Mấy cái giám đốc không khỏi hai mắt sáng ngời: “Lục tổng, tiểu mỹ nhân đứng ở nơi đó chính là ai thế, tiểu trợ lý của San San tiểu thư?”
“Không đúng, tôi thấy tiểu mỹ nhân mặc Đồng phục JK của hội sở Đề Hoàng, hình như là người nơi này.”
“Hội sở Đế Hoàng từ lúc nào có được một cực phẩm mỹ nhân như thế chứ, chậc chậc chậc, anh xem gương mặt kia, dáng người kia kìa…”
Đám giám đốc này đều trải qua phong nguyệt, đều thích mỹ nhân, bây giờ thấy Hạ Tịch Quán, bọn họ liền chấn động, ánh mắt kia dừng lại trên người Hạ Tịch Quán lại khó hơn dời đi nửa phần.
Lục Hàn Đình cũng nhìn Hạ Tịch Quán thời khắc này, vừa rồi ở trong đại sảnh chỉ là liếc mắt thoáng qua, thấy được ngũ quan tuyệt lệ kia của cô, khi đó anh đã cảm thấy kinh diễm.