Những ngày kế tiếp, Viên Ly luôn là có " hàng xóm Tốt bụng " hộ tống, gió mặc gió, thậm chí anh ta còn mời cô ăn cơm.
Có thể tiết kiệm là tiết kiệm! Cô vui vẻ ăn cơm với anh ta, ăn đến khi cái người nào đó trong bụng không đói nữa mới thôi, cho dù miệng cô đã không còn nhét được thứ gì, còn bụng thì no căng đến khó tiêu.
"Cám ơn." Cô khách sáo nói.
"Không cần khách khí, chúng ta là hàng xóm mà."
Thật sao?!
"Hello, đây là canh tôi hầm đó." Anh ta đứa một nồi canh gà đến.
Cô khó xử nhìn anh: "Cái này không được?" Đứa nhỏ trong bụng bắt đầu rục rịch.
"Chỉ là tôi nấu nhiều quá, trong nhà vẫn còn." Anh ta giải thích.
"Được rồi." Cô bất đắt dĩ đồng ý.
Khi Tư Phong đem cháo gà đặt ở trong phòng cô thì tầm mắt của anh quét qua cái bụng tròn trịa của cô, giống như lơ đãng hỏi: "Đứa bé được mấy tháng rồi?"
"Tháng này là thứ sáu tháng rồi." Cô đứng bên mép bàn, hếch éo chống đỡ.
"Thật sao?" Nhìn anh ngó cái bụng cô giống như ngắm yêu quái, anh nói: "Phải cẩn thận một chút."
Viên Ly cười một tiếng, đây gọi là tiến bộ à? Tối thiểu anh cũng nói câu cẩn thận một chút, mà không phải những lời không lọt tai "Cám ơn anh quan tâm."
Ánh mắt của người đàn ông nọ tham lam dừng trên mặt cô, khi nhìn thấy cô ăn mặc hở ngực thì ánh mắt anh tối sầm.
Viên Ly vô tri vô giác mặc áo hở cổ, lúc Tư Phong tới, cô vẫn đang ngủ trưa trên giường: "Ách, còn có việc sao?"
"Không có, không có!" Anh mất tự nhiên quay mặt đi, trên mặt có chút ý xấu hổ, ánh mắt anh lại rơi vào cửa chính, chỗ kệ đựng giày có một chậu cây nhỏ: "Đó là cái gì vậy? "
"Cỏ Hàm Tu."
Anh gật đầu một cái, "Tôi trồng Tiên Nhân Chưởng."
Đoạn này đối thoại rất quen tai, Viên Ly ngẩng đầu nhìn anh, vừa đúng lúc anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt anh, cô nhìn thấy một loại gió xuân ấm áp: "Tiên Nhân Chưởng rất dễ trồng, không cần đặc biệt chăm sóc." Cô thì thầm.
"Ừ, chỉ cần thỉnh thoảng tưới nước là đủ rồi." Anh đã từng trồng quá Tiên Nhân Chưởng, "Vị hôn thê trước của tôi rất thích Tiên Nhân Chưởng, sau đó tôi không trồng nữa."
Hô hấp của cô ngừng lại:" Anh có vị hôn thê ư?"
"Ừ, chỉ là cô ấy đã qua đời, chúng tôi còn chưa làm lễ cưới. "
Viên Ly khẩn trương nuốt hạ xuống, "Tôi rất xin lỗi."
Tư Phong không lên tiếng, hai mắt nhìn cô, làm như nhìn không đủ, hồi lâu sau anh mới dặn dò thêm: "Canh uống lúc còn nóng, tôi đi về trước đây."
Từ lúc bọn họ " biết " đến nay, đây là đoạn đối thoại dài nhất giữa bọn họ, trong đầu Kiều Y Y như có một chú nai con, không ngừng nhảy về phía trước.
Vậy là sau này, anh thỉnh thoảng mang sang cho cô đồ ăn, hình như cùng bình thường không có gì bất đồng.
Nhưng anh đều nói một ít chuyện với cô, một chút quá khứ mà cô không biết đến, cô như một người đi đường xa lạ nghe người ta ca hát, nhưng nhịp tim đập liên tiếp của cô lại không đồng nhất, nhiều lần, cô sợ tim mình sẽ nhảy xuyên ra ngoài.
Sau đó, qua một đoạn thời gian, tầng dưới nhà
Viên Ly lại dọn một đôi vợ chồng già, bọn họ rất ân ái, Viên Ly có lúc không tự nhủ mà hâm mộ bọn họ.
“ Ly, hôm nay sao rồi cháu?” Ông lão chào hỏi cô.
Viên Ly ngồi ở một góc công viên, nhìn đôi vợ chồng trung niên tập thể dục sớm trong công viên, trong lòng hiện lên sự thân thiết: “Hôm nay nó rất nghe lời!”
“Nghe lời là tốt rồi, nghe lời là tốt rồi!” Bà lão đứng bên cạnh cười nói.
Bọn họ chào hỏi cô, rồi sờ bụng cô, cười rất vui vẻ, mà bọn họ giống như coi cô như con gái vậy, thêm việc quan tâm đến cháu ngoại nữa.
“ Ly, chúng ta tiếp tục đi chạy bộ sáng sớm nhé, chút nữa ghé nhà bác ăn cơm nhé!”
“Được, cố gắng lên!” Cô giơ tay cổ vũ hai người bọ họ.
Bọn họ đi không bao lâu, Tư Phong lại xuất hiện tại trước mặt cô, đưa sữa tươi cho cô: “Cảm ơn.”
“Còn bị chuột rút không?”
Thời gian mang thai đã tiến vào tháng tám, thân thể Viên Ly vẫn không có vấn đề gì, chỉ là chỗ eo luôn có chút đau nhức, bắp chân thì rút gân, cô nâng bịch sữa tươi, uống từng chút.
Mấy ngày trước, cô bị chuột rút, lúc đó anh đang ở trường, bị cô làm hoảng sợ đến khiếp, suýt chút nữa thì gọi xe cứu thương đến đây, cô còn nhớ rõ động tác xoa nén chân không thành thạo của anh hôm đó, cho đến khi cô thoải mái mới dừng, còn mặt mày anh thì chả khá hơn tẹo nào.
“Chỉ là thỉnh thoảng, anh đừng lo.” Anh không biết trước đây cô sống ra sao.
“Uống nhiều sữa tươi vào.” Rút gân là biểu hiện của việc thiếu chất gì đúng không?
“Đây là bình thường, anh không cần lo đâu, phụ nữ có thai đều là như vậy.” Nàng cười nói.
Tư Phong ngắm nghía khuôn mặt vui mừng của cô, ánh mắt hạ đúng bờ bụng: “Hình như lớn hơn rồi”
“Đương nhiên rồi, chưa tới hơn một tháng, đứa bé sẽ khóc rồi bò dưới đất cho coi!” Cô giỡn.
Anh nhất thời lo lắng điều chỉnh tư thế ngồi “Cho nên càng thêm cẩn thận một chút.”
“Ừ.” Viên Ly cười gật đầu, nhìn mắt anh lại đặt lên bụng cô, cô cười: “Muốn sờ sờ à?”
Tư Phong do dự nhìn bụng cô: “Không....”
Anh vừa mới nói được một chữ, Viên Ly đã kéo ngay tay anh đặt lên bụng mình: “Con nó có lúc cử động đó. Ôi, số anh thật may nắm, có cử động kìa.”
Anh không nghe rõ cô đang nói gì, bàn tay anh bao lên bụng cô, cách cái bụng ấy, một hành động nhỏ nhỏ nhưng đầy sức lực nổi lên, tựa như một quân bài mang hiệu lệch, sức lực trẻ con ấy truyền qua lòng bàn tay anh, lại từ bàn tay chuyển đến trái tim anh, tiếng tim đập, anh dường như cùng cử động ấy nảy lên.
“Anh làm sao vậy?” Âm thanh mềm mại của cô gái ấy truyền tới.
Anh rũ mắt xuống, cố gắng che giấu kích động. “Nó cử động”
“Ha ha, ừ.” Viên Ly cười thỏa mãn. “Nó thường hay làm vậy đó, kiểu như đang chơi trò chơi với tôi vậy, tôi nghĩ, có lẽ đây là biểu hiện của chuyện thần giao cách cảm.”
Anh lén nhìn khuôn mặt cô, cô nhất định không biết bây giờ trên mặt cô là sự dịu dàng hiếm có, làm cho anh say mê, làm anh nhớ đến cái ôm từ cô.
" Ây, mệt quá, tôi phải về đây.” Cô đứng lên.
Anh ngẩng đầu nhìn lại: “Sớm vậy mà về rồi à?”
Cô lè lưỡi, dí dỏm nói: “Thành thật mà nói thì tôi hơi đói bùng.” Một tay cô đặt trên thắt lưng, một tay còn lại đặt trên bụng.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, có cảm giác đó chẳng là tay mình nữa rồi: “Ừm.”
Viên Ly nói với anh câu hẹn gặp lại, vuốt eo ếch, chậm rãi rời đi, Tư Phong cứ như vậy đưa mắt nhìn cô rời đi, bóng lưng cô biến mất của ngõ quẹo thì anh thấy mình thật vô dụng.
“Thằng nhóc chết tiệt!” Đôi vợ chồng già chạy được một vòng ngừng lại. Không giống vẻ hòa ái dễ gần ban nãy, giờ phút này trên mặt bọn họ là sự dữ tợn. “Mẹ mày mắng là đúng! Con gái người ta tốt biết bao, tự nhiên đi chọc người ta làm gì chứ?”
“Trêu chọc còn chưa tính, còn không chịu trách nhiệm!” Mẹ Tư nói tiếp.
“Không chịu trách nhiệm cũng không dời đến chỗ này nhé!” Ba Tư chậm rãi nói lại.
“Đúng à đúng à, cũng sẽ không khiếu tôi đây dậy lại phương pháp bí truyền bồi bổ cơ thể phụ nữ cho nó.”
Tư Phong dở khóc dở cười hai vị trước mặt: “Ba, mẹ à...”
“Đừng có bầy ra cái vẻ mặt vô tội đó.” Ba Tư khinh thường nói.
“Nhanh đem Ly về đi!” Mẹ Tư ra tối hậu thư.
Tư Phong rời khỏi chiếc ghế, đưa tay bỏ vào trong túi, đi theo con đường Viên Ly vừa mới đi