Có lẽ là đổi giường quan hệ, cũng có lẽ là cảm xúc của cô hơn cao, dù sao Viên Ly cũng đã thức nên lấy điện thoại di động ra xem thì mới năm giờ, cô thở dài một cái, cố gắng bò xuống giường, cô di chuyển rất nhẹ nhàng, sau khi mặc quần áo xong, cô đi tới cửa, mới vừa mở cửa ra, có một người đàn ông gương mặt đen như bao công đang đứng ở cửa.
Viên Ly sợ hết hồn, sau đó phản ứng đầu tiên là đóng cửa vì chột dạ, người đàn ông kía lại nhanh hơn cô một bước, đẩy cửa ra, che miệng cô để không lên tiếng, ôm cô đi vào trong, thuận tay khóa lại cửa.
"Đợi chút...’ Miệng vừa được tự do, Viên Ly tranh thủ thời gian giải thích, chỉ là tốc độ giải thích, không cản nổi tốc độ cởi quần áo trên người cô của Tư Phong.
Anh buông miệng cô ra, nhưng không phải để nghe cô nói nhảm, miệng của cô dùng để hôn nhau là thích hợp nhất.
Cô không nói được lời nào, anh nặng nề hôn lên môi của cô, mạnh mẽ \*\*\*\* \*\*\* khiến nó trở nên đỏ chót, lúc rời khỏi môi cô thì còn kèm theo một sợi nước miếng bạc.
"Đợi đã..." Quần áo trên người Viên Ly cũng bị anh lột sạch sẽ, tay cô không ngừng giãy giụa cũng bị anh kiềm chế ở trên đỉnh đầu, không thể động đậy.
Lửa nóng toàn thân Tư Phong áp chặt lên cô, cơ thể bên trên cô chậm rãi di động, lồng ngực bằng phẳng cứng rắn của anh chạm vào khuôn ngực đầy đặn cảu cô, chọc cô thở gấp liên tục, mà khu vườn bí mật của cô anh cũng không bỏ qua, ngon tay to dài xâm nhập vào cơ thể cô mang theo sự trừng phạt, cô sợ đau rụt người lại một phát, ngón tay anh còn mang theo hơi lạnh, nhưng lại biến thành một đóm lửa dưới người cô.
"Thất hừa?" Anh khẽ cắn cổ của cô, "Đồ lừa gạt!"
"Đừng cắn, sẽ bị người khác nhìn thấy anh à!"
Anh mặc kệ, cô càng không cho phép, anh càng sẽ làm như vậy, Tư Phong dùng sức cắn Viên Ly, cô nổi giận đánh vào phần lưng trần của anh, muốn anh dừng lại.
Anh ngừng lại, rút ra ngón tay, cười gian nhìn cô, Viên Ly đỏ mặt không ngừng, sự ẩm ướt trên ngón tay của anh chính chứng cớ gợi tình của cô, Tư Phong tách chân của cô ra, đem cái nóng rực của đàn ông miết ở đỉnh hoa râm, đang muốn cắm đi vào thì sắc mặt của anh chợt biến, vội vàng rút khỏi đó.
"Sao vậy?" Viên Ly chưa thỏa mãn dục vọng uốn éo người, chờ mong anh mau tiến vào trong cơ thể mình.
Anh đứng dậy mặc quần, "Anh đi mua bao cao su."
Cô mở mắt khó hiểu nhìn anh, nhìn bóng lưng u tối của anh, cảm giác kỳ lạ này lại một lần nữa quấn lấy cô, trừ lần đâu tiên làm ở ngoài không mang bao, thì còn lại anh đều không quên chuyện này.
Trước đây cô vẫn cho rằng anh là vì cô, đây là một người đàn ông trưởng thành nên có thái độ chịu trách nhiệm, nhưng mà, "Có quan hệ gì? Sinh một đứa cũng được mà anh…"
Động tác mặc quần áo của anh dừng lại, "Em đang đùa cái gì thế?"
"Không kết hôn thì không còn quan hệ cũng được, chỉ là muốn con của anh…" Viên Ly thử hỏi, nhưng cô biết lần thử dò xét này mang theo nguy hiểm cỡ nào thì không thể đoán được.
"Không nên nói giỡn!" Tư Phong lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại.
Cả người Viên Ly run lên, bị giọng nói của anh làm cho khiếp đảm, anh vội vã liếc cô một cái, lại quay đầu, không hề nhìn cô nữa.
"Tư Phong à." Cô trợn tròn mắt, hơi nước dâng lên, có lẽ sắp vỡ đê mà khóc.
"Đừng … Đừng nói những lời như vậy nữa…Anh đi về phòng …" Anh cương quyết rời đi.
Viên Ly lấy tay ôm cả người trần trụi, hai mắt vô hồn nhìn anh rời đi, nhiệt độ trao từ anh cũng từ từ tản đi.
Trên cánh tay cảm thấy lạnh lẽo, dần dần men dọc theo cơ thể len lỏi vào tim.
Cho em một đứa bé thôi…
Tiếng của Viên Ly giống như ma chú vọng về trong đầu Tư Phong, anh trở về phòng, nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm cửa thật lâu, anh gãi gãi tóc của mình, lại thoát không nổi suy nghĩ đó.
“Phong à… sau này chúng ta cục cưng, anh nói xem con sẽ giống như anh nhiều hay là giống em nhiều?”
Trong trí nhớ của anh, cô gái đó ôn nhu nhẹ nhàng hỏi anh, anh nói, đều được…
Ha ha. Tiếng cười của cô gái như chuông gió không ngừng vang vọng ở bên tai của anh, mà kéo dài.
Tư Phong đưa tay ôm lấy đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.
“Nếu như mà em và cục cưng chỉ có thể giữ được một người mà thôi… nhất định… nhất định phải giữ được cục cưng, được không anh? Phong à…”
“Này, gia nhập vào tập đoàn “Lam” của chúng tôi có được hay không?” Giọng nói của Viên Ly nhẹ nhàng khoan khoái dịu dàng trùng điệp trong trí nhớ của anh.
“Có thể không kết hôn, nhưng cho em một đứa bé, có được hay không?”
Viên Ly, tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn lựa chọn giống cô ấy! Tại sao đều vì muốn đứa con mà gây ồn ào với anh? Không có con cũng vui mà, không phải ư?
Bàn tay rộng mở che mặt của Tư Phong, cô xem không rõ mặt của anh, Viên Ly đứng ở trước cửa, nhìn anh giống như một đứa bé ngã xuống giường.
Quần áo trên người anh rất xốc xếch, Viên Ly thuận tay lau lau một cái, phát hiện nước mắt của mình đã khô từ lâu, như vậy nước mắt trong lòng bàn tay của anh, không phải là của cô, anh khóc, khóc thật… Chỉ bởi vì một yêu cầu của cô, Viên Ly cười khổ… Trong lòng anh có một dấu vết rất sâu, mà cô chẳng có khả năng mở nó ra được.
“Nếu như không có đứa bé, anh sẽ luôn luôn đi cùng với em sao?” Cô đã không biết mình đang nói gì
Người đàn ông khẽ run từ trong lòng bàn tay ngẳng mặt lên, nhìn cô gái gần ngay trước mắt, anh nghe không thấy tiếng của mình, nhưng anh xác định mình nói chuyện, “Ừ!”
Cười rực rỡ trong nước mắt, thì ra anh có 'tử huyệt': "Cả đời sao?"
“Cả đời!” Hai mắt anh đỏ hoe.
“Anh yêu em không?” Vẻ mặt cô như đưa đám.
“Anh yêu em!”
Tư Phong không phải đang gạt cô, biết chắc chắn anh không phải là một kẻ xảo trá, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, anh cũng không rảnh đi dùng lời nói dối lừa gạt tình cảm giữa nam nữ.
Viên Ly tiến lên ôm lấy hắn, môi lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của anh, “Em yêu anh.”
Lúc gặp ở trên chân núi, cô cũng biết người đàn ông này làm cho cuộc sống của mình trở nên thay đổi hoàn toàn, nhưng cô cho là chẳng qua đây là tảng băng ngầm mà thôi, nhưng mà, thì ra là tảng băng ngầm mới đáng sợ nhất, từng điểm từng điểm ăn mòn cô, để cho hoàn toàn hóa thành nước đá, mặc cho anh quấy lên. Mà Viên Ly lại hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là cam tâm tình nguyện!
Anh nặng nề hôn trả cô, anh biết mình đối với cô không công bằng, nhưng thật sự anh không muốn lại một lần nữa mất đi chính người mình yêu, anh nói nhỏ, “Chúng ta kết hôn đi!”
Đây là không có con nên bồi thường ư? Viên Ly cười nhạt, “Đợi sau này hãy nói thôi.”
" Đừng rời xa anh” Anh không có cảm giác an toàn, ôm cô thật chặt, giống như trước khi bị chết đuối mà ôm lấy thuyền buồm.
“Ừ.” Tư Phong không chú ý tới giọng nói đang run rẩy của cô, cùng với cái ôm bả vai ta rộng của anh, như một con người gầy yếu sắp bị cơn bão thổi đi.
Viên Ly vẫn không hỏi ra miệng, nếu như có một ngày, các biện pháp ngừa thai không có kết quả, anh sẽ làm sao đây?
Một phòng bi thương, mang theo ý nghĩ lạnh lẽo như gió mùa đông đến run sợ lòng người, toàn bộ giữ ở trong phòng. Khi bọn họ đi ra khỏi phòng xuống nhà dưới thì khôi phục lại ở trạng thái ban đầu.
Hạnh phúc giờ phút này đối với cô mà nói, lại giống như một tầng băng thật mỏng, giẫm ở mặt trên đã xuất hiện khe nứt, nếu như đi vài bước hoặc chạy hoặc nhảy thì lớp băng chẳng thể chịu nổi, nút đi và ở dưới đó là sự lạnh lẽo và tối tăm.
Viên Ly nắm tay anh thật chặt, Tư Phong cúi đầu nhìn cô một cái, mắt mang theo sự dịu dàng vô tận, "Thế nào?"
"Không có gì." Đây là chính quyến định của cô, nếu như thật chỉ có khổ sở, cô cũng không thể nói gì hơn.
Ba Viên, mẹ Viên mẹ ngồi ở trước mặt bọn họ, Tư Phong không có kiêng dè hôn một cái lên trán Viên Ly, không nói không rằng cho cô ấm áp.
“Ôi, hai đứa này!” Mẹ Viên lớn tuổi, nhìn người trẻ tuổi ngọt ngào như vậy, lại đỏ mặt.
Ba Viên không nói tiếng nào, không nói gì, nhưng là có chút không biết nên khóc hay cười.
“Vậy hai người không nên nhìn sẽ tốt hơn!" Viên Ly gai lớn lạt, cười đến không có tim không có phổi.
Ba Viên, mẹ Viên nhìn nhau một cái, lắc đầu một cái không có nghi ngờ rồi, một màn này chọc cười Tư Phong, “Ăn cơm nhanh một chút đi!”