Chậm rãi bỏ mũ áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ tròn tròn giống như một đoá hoa xinh đẹp. Gò má Giang Diệu có chút đỏ, không trả lời, chỉ hỏi: "Sao... Sao chàng không nói trước với ta mộttiếng?" Nàng nói chuyện gì, hắn tất nhiên hiểu. Nếu hắn sớm nói cho nàng biết, nàng sẽ có chuẩn bị tốt. hiện tại lại không tốt, không chỉ khiến cha mẹ nàng sợ, sợ việc cầu thân này cũng không thành.
Lục Lưu không nghĩ tới nàng sẽ đích thân lại đây. hắn cười cười, dẫn nàng ngồi vào ghế nhỏ làm bằng gỗ cạnh bàn bên cửa sổ, giúp nàng rót một chén trà. Có lẽ có chút khẩn trương, nên tiểu cô nương nâng chén trà "Ừng ực" đem chén trà uống sạch, hắn lại giúp nàng rót một chén, lại nghe nàng nói: "không cần."
Lục Lưu dừng động tác, mắt nhìn gò má tiểu cô nương, do vừa mới mới uống nước xong, bờ môi căng mọng càng ngày càng ướt át. Cổ họng hắn hơi động, âm thầm dời mắt, nói: "Là chuyện sớm hay muộn, vậy vì sao chúng ta không định sớm hơn?"
nói như hắn thật hay, nói định ra liền có thể định ra sao. Giang Diệu mím mím môi, thở dài nói: "Vậy cũng tốt. Bên phía cha mẹ ta, ta sẽ nghĩ cách, bọn họ xưa nay thương muội, chỉ cần muội đồng ý, bọn họ cũng sẽ không cực lực phản đối. Còn có ca ca của ta, bọn họ... Tam ca của ta tính tình nóng nảy, chắc sẽ gây sự với chàng, hi vọng chàng nể tình ta, bỏ qua mọi việc, bọn họ cũng vì tốt cho ta. Còn cái khác..." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng định lúc nào trở lại?"
Lục Lưu nói: "Mười ngày sau."
Nhanh như vậy.
Giang Diệu nhíu mày, có chút lo lắng, thời gian ngắn như vậy, nàng thực sự không chắc có thể thuyết phục cha mẹ cùng các ca ca. Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có thể ra tay với lão tổ mẫu bên kia. Nàng nói: "Được rồi, ta biết rồi. Ta..." Nàng chỉ lo nói chuyện của mình, không nhìn kỹ vẻ mặt Lục Lưu, hiện nay thấy ánh mắt của hắn thẳng tắp nhìn mình, Giang Diệu lúc này mới cảm thấy hành động của mình có chút quá ——giống như nàng vội vã muốn gả cho hắn .
thật sự mà nói, nàng không muốn cha mẹ cùng các ca ca gây khó dễ cho hắn. Haiiiz, người còn chưa có gả đi , đã bắt đầu giúp đỡ hắn, Giang Diệu cảm giác khuỷu tay của mình hướng ra bên ngoài cũng không còn xa. Lỗ tai nàng nóng lên,không tiện nhìn hắn, muốn đứng lên rời đi, vậy mà nàng mới vừa đứng lên, lại bị hắn ôm vào lòng.
Nàng ngớ ngẩn, đầu tựa trong ngực của hắn, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy vừa kích thích lại vừa ngọt ngào.
Nếu là trước đây, nàng không bao giờ nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày,mình lại không biết xấu hổ mà chạy đến thư phòng của nam tử như thế này.
Lục Lưu cúi đầu hôn nhẹ đỉnh đầu nàng, nói: "Diệu Diệu, nàng không cần lo lắng. Lần tới đi cầu hôn, ta nhất định sẽ thuyết phục được cha mẹ nàng." Tiểu cô nương này, đến cầu thân rõ ràng là hắn, nhưng nàng vội vã lót đường bên trong cho hắn. Là một người rất thông minh, nhưng lại quá dễ dàng tin tưởng người khác. May mà, người nàng tin tưởng chính là hắn.
Giang Diệu nói một đằng làm một nẻo lẩm bẩm một câu: "Ai lo lắng chứ."
Vậy còn tạm được. Giang Diệu tuy rằng không muốn nhanh như vậy mà gả cho hắn, nhưng nghĩ lại nếu nhất thời làm ra vẻ, lỡ việc hôn nhân này xảy ra sai sót gì, vậy thì không tốt. Nàng ôm eo hẹp của người nam nhân, gò má cọ cọ ở ngực hắn, lẩm bẩm nói: "Vừa nãy ta đi vào, còn lo lắng chàng cất giấu mỹ nhân trong đây, sợ quấy nhiễu chàng."
Lục Lưu nói: "hiện tại thì sao? "
hiện tại ư. hắn còn muốn tự kiềm chế hơn cả bản thân nàng tưởng tượng. Trong lòng Giang Diệu tất nhiên là hài lòng. Tuy nói nàng không hi vọng đường đường Vương gia như hắn, bên người không có nha hoàn thiếp thân khuôn mặt đẹp hầu hạ, nhưng suy cho cùng trong lòng nàng hy vọng bên cạnh hắnkhông có nữ nhân. Nếu Lục Lưu thông minh một chút, tất nhiên sẽ hiểu rõ ý trong lời nói của nàng, nhưng hắn lại là một tên đầu gỗ, hoàn toàn không hiểu được ý của nàng. Giang Diệu bĩu môi, cũng không hi vọng miệng lưỡi hắn trở nên trơn tru, vào lúc này nói tốt để lừa nàng, dù sao hôm nay nàng lại đây, cũng không phải vì chuyện này. Chuyện như vậy, chờ khi bọn họ chính thức định thân, lại nói cũng không muộn.
Giang Diệu bỗng nhiên "Nha" một tiếng, vội vã ngẩng đầu lên nói: "Ta phải trở về. Hôm nay là ta lén lút chạy đến, nếu bị mẫu thân ta biết, sợ là một tháng cũng không cho ta xuất môn."
Lục Lưu tất nhiên hiểu được, hắn gật đầu nói: "Ta sai Lục Hà đưa nàng trở về."
Giang Diệu sợ bị người phát hiện, nói: "không cần, tự ta có thể trở về."
Thấy nàng như vậy, Lục Lưu cũng không nhiều lời, chỉ chờ một lúc sai Lục Hà âm thầm đi theo bảo vệ nàng là được.
Giang Diệu vội vàng muốn rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn Lục Lưu, nói: "Nếu chỗ cha mẹ ta có tin tức gì, ta sẽ ngay lập tức nói cho chàng biết."
Lục Lưu khẽ mỉm cười, không từ chối nàng trong ứng ngoài hợp, vuốt cằm nói: "Được."
Ừm. Giang Diệu không nhịn được cong môi, cầm áo choàng mũ lại một lần nữa bao bọc người đến chặt chẽ, mới để Lục Hà đưa ra bên ngoài Tuyên Vương phủ.
Sau khi cùng Lục Lưu nói chuyện, trong lòng Giang Diệu cảm thấy đỡ lo lắng hơn, mấy ngày nay, nàng cần phải thăm dò ý của cha mẹ. Mẫu thân nàng vốn có hảo cảm đối với Lục Lưu, chỉ cần nàng nói tốt cho Lục Lưu, nhất định mẫu thân sẽ hài lòng người con rể như hắn. Chờ mẫu thân nàng đồng ý, cha nàng cùng các ca ca cũng sẽ không có quyền phản đối. Bởi vậy, Giang Diệu cảm thấy mấy ngày tới chính nàng phải biểu hiện thật ngoan ngoãn mới được.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Diệu mỗi ngày đúng hạn hoàn thành bài tập, nghiêm túc cẩn thận thêu thùa, thời gian còn lại, đều chạy đến bên người Kiều Thị, giúp bà xem sổ sách.
Khuê nữ đặc biệt ngoan ngoãn, Kiều Thị sao lại không hiểu ý nghĩ trong lòng nàng? Đến cùng gừng càng già càng cay, mỗi hồi thấy khuê nữ ấp úng muốn nói tốt cho Lục Lưu, Kiều Thị liền đổi chủ đề, để nàng đi làm những việc khác. Nhìn khuê nữ thất lạc "Ồ" một tiếng, sau đó ngoan ngoãn làm theo lời bà dặn dò, Kiều Thị không nhịn được ngầm cười trộm trong lòng, lắc lắc đầu thầm nghĩ: Con gái lớn đúng là không thể giữ được.
Hôm nay, Giang Diệu cùng Kiều Thị đến Tiết phủ dự tiệc mừng thọ của Tiết lão phu nhân.
Từng nhóm tiểu cô nương tuổi hoạt bát kết bạn nói chuyện, chỉ có Giang Diệu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Kiều Thị. Mấy ngày nay, cha mẹ nàng cùng các ca ca giống như nói cẩn thận từng chữ, một chữ đều không nhắc tới Lục Lưu. Giống như chuyện cầu hôn thanh thế hùng vĩ ngày ấy hoàn toàn chưa từng xảy ra. Giang Diệu có chút nóng nảy, đây không phải là hiện tượng tốt. Lúc trước cũng có mấy gia đình cầu hôn như thế, vừa mới bắt đầu nhóm ca ca của nàng liền nhắc tới một phen, sau đó từ chối, chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra.
Giang Diệu ngồi ở bên cạnh Kiều Thị, trong lòng nghĩ biện pháp. Kiều Thị thì lại cùng Tiết phủ phu nhân Lâm thị, Kiều phủ Đại phu nhân Trương thị cùng với Tam đệ muội Thích thị chơi bài.
Kiều Thị được vận may, vừa chơi liền thắng ba ván, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Lâm thị than thở: "Người làm mẹ chồng đúng là khác hẳn, vận khí thật tốt."
Kiều Thị nghe xong thấy rất đẹp lòng, cười khanh khách, ngoài miệng lại nói: "Vừa mới bắt đầu thắng tính là gì, thắng đến cuối cùng mới là bản lĩnh. Nào, chúng ta chơi tiếp."
Bốn người tiếp tục chơi bài.
Thích thị từ trước tới nay vẫn xinh đẹp loá mắt, thấy Bình Tân Hầu phu nhân Chu thị đi ngang qua bàn mình, lúc này mới ngước mắt hướng về phía bà ta cười cười, hỏi: "Đây không phải Bình Tân Hầu phu nhân sao? Nghe nói Hoắc đại công tử sắp định thân với Vinh Thất tiểu thư, có chuyện này sao?"
Chu thị nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Thích thị, chỉ cảm thấy Thích thị này có dung mạo quá mức lộ liễu, giữa hai lông mày hiện lên sự quyến rũ, nào có nửa phần phong thái của phu nhân quý tộc? Lần trước bà cố ý cùng Vinh Quốc công phu nhân nói về Vinh Thất tiểu thư, là muốn ra oai phủ đầu với Trấn Quốc Công phủ, nói cho bọn họ biết con trai của bà là bảo bối quý hiếm. Việc hôn nhân của con trai bà, tất nhiên không thể quá mức qua loa.
Nhưng mới sang hôm sau, Tuyên Vương lại làm ra việc cổ quái kì lạ, mời Phụng Quốc Công phủ Mục lão phu nhân đến Trấn Quốc Công phủ cầu hôn, việc đó liền truyền khắp trong thành,ai ai cũng biết.
Chu thị đương nhiên bất mãn. Ngày ấy không nhịn được ở trước mặt nhi tử của mình nhắc tới mộtphen, ai có thể ngờ tới, nhi tử luôn ngoan ngoãn hiếu thuận của bà, lại đột nhiên tranh luận với bà.
Tuyên Vương có gì đặc biệt? Là một người lòng muông dạ thú. Hơn nữa, dạng người như hắn, làm sao có khả năng thật tâm đối với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa chứ? Chu thị cảm thấy, việc cầu hôn này rất kỳ lạ. Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng Kiều Thị tâm tình sung sướng, Chu thị cảm thấy được Kiều thị đang cố ý khoe khoang trước mặt bà.
Thấy gương mặt Chu thị giống như là nuốt phải con ruồi, trong lòng Thích thị rất vui. Ai dám bắt nạt cháu gái của bà, chính là muốn gây sự với bà.