Giang Diệu hít sâu một hơi, trong mũi của nàng toàn là hơi thở mát lạnh hòa quyện với mùi rượu của nam nhân.
Người nàng cứng ngắc dựa vào thân cây sau lưng, tiếng giò vù vù và tiếng lá cây rơi rụng, khi các chiếc lá cây rơi xuống, một vài chiếc phớt qua mặt nàng, ngưa ngứa. Lúc này, Giang Diệu mới nhận ra những gì mình nên làm. một tay nàng bị hắn giữ chặt, giãy giụa không ra, nàng chỉ có thể dùng tay kia đẩy lồng ngực hắn, đáng tiếc lồng ngực nam nhân này vừa cứng như đá vừa nóng phỏng tay. Nàng ra sức đẩy mấy cái, nhưng lại phát hiện người nọ vẫn lù lù bất động như một ngọn núi lớn.
Hình như Trần Ngưng Kiều bị rơi xuống nước đã được người ta cứu lên, bởi vì nàng nghe được tiếng bước chân của Bảo Cân và Bảo Lục ở bên ngoài, cộng với tiếng gọi sốt ruột tìm nàng ầm ĩ.
Nha hoàn của nàng đang đứng trước bụi cây, lo lắng tìm nàng, mà nàng lại bị một nam nhân đè lên thân cây, tùy ý để hắn hôn môi.
... Loại cảm giác này, xấu hổ không chịu nổi.
Giang Diệu lại dùng sức đẩy thêm vài cái.
Lúc này, Lục Lưu mới rút tay về.
hắn hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ như son của tiểu cô nương, hắn mới cảm thấy hành động của hắn không thỏa đáng đến mức nào.
Lục Lưu cảm thấy, hôm nay mình đã uống hơi nhiều rồi.
Thấy nàng ngẩng đầu dùng đôi mắt ngân ngấn nước mình mình, Lục Lưu vô thức đưa tay, nhẹ nhàng che mắt nàng lại, giọng nói khàn khàn: “... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn bản vương.”
Mặt Giang Diệu như bị phỏng. rõ ràng là hắn xúc phạm nàng mà còn có thái độ như vậy. Có điều, nàng không phải loại cô nương hễ uất ức là rơi lệ, hoặc hung hăng đánh hắn một bạt tai. Nàng được trùng sinh nên có một số chuyện nàng hiểu rất rõ, nhưng chuyện này là lần đầu tiên nàng gặp phải, nhất thời nàng không biết xử lý thế nào. Kiếp trước, mặc dù nàng đính hôn với Lục Hành Chu, nhưng nàng chưa từng để hắn hôn, mà hôm nay... Giang Diệu đưa tay kéo cánh tay đang che mắt của nàng xuống.
Nàng cố gắng hết sức bình tĩnh, nhưng cuối cùng nàng vẫn là tiểu cô nương, khi đối mặt với loại chuyện này, nếu nói một chút xấu hổ cũng không có thì chính là gạt người, ít nhất Giang Diệu có thể cảm thấy được mặt của mình rất nóng.
Nàng cắn cắn môi, bình tĩnh hỏi: “Trường Phúc, chính là con hươu con kia, là Vương gia tặng sao?”
không hiểu vì sao nàng đột nhiên hỏi như thế, người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài cũng sửng sốt, hắn ngạc nhiên nhìn nàng, mở miệng nói: “Đúng thế.”
Giang Diệu không có bao nhiêu ngạc nhiên, hôm đó khi nàng cảm ơn trưởng công chúa, phản ứng của trưởng công chúa rất kỳ lạ, hình như nàng ấy không biết. Tuy sau đó nàng ấy nói qua loa rồi đi, nàng cũng không hỏi nhiều nhưng nàng vẫn để trong lòng. Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, dáng vẻ ngoan ngoãn, song không có nghĩa là nàng dễ dàng bị lừa gạt.
Giang Diệu gật đầu, hơi vùng vẫy cổ tay đang bị Lục Lưu nắm, sau khi người nọ nuông lỏng cổ tay nàng ra, nàng mới vô thức xoắn xoắn mấy đầu ngón tay, lông mi rũ xuống, hỏi tiếp: “Chuyện của Kỳ Trừng, cũng là do Vương gia phái người làm sao?”
Lục Lưu gật đầu: “Là ta.”
Giang Diệu dừng một chút, “Vậy Vương gia cũng biết hôm nay ta sẽ tiến cung sao?”
Lục Lưu bật cười khẽ: ”Có phải nàng muốn hỏi, hôm nay bản vương tiến cung vì nàng không?”
Bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt đang ửng đỏ của Giang Diệu lại nóng thêm ba phần.
Lục Lưu nhìn thấy vành tai nàng đỏ bừng, ngay cả cái cổ trắng nõn như ngọc cũng đỏ rực, hắn biết tuổi nàng còn nhỏ, dù có giả bộ bình tĩnh thì lúc này cũng mắc cỡ không ra hình dáng gì rồi.
hắn không tiếp tục trêu nàng nữa, mà nghiêm túc trả lời: “... Bản vương biết.”
Giang Diệu vâng một tiếng, trong lòng đã thông suốt.
nói đến nước này, nếu nàng không hiểu ý Lục Lưu nữa thì nàng thật ngu xuẩn -- Quả thật hắn rất quan tâm nàng. Nàng nên làm như thế nào bây giờ? Giang Diệu nhíu mày suy nghĩ, sau đó lấy ra một cái khăn lụa màu trắng thêu hoa mẫu đơn lau miệng. Bị hắn hôn mạnh như thế, miệng nhất định son đãlem ra rồi, nếu vậy sẽ bị người ta nhìn ra manh mối mất, không bằng cứ lau sạch sẽ hết.
Lục Lưu cũng không ngờ tiểu cô nương sẽ bình tĩnh như vậy, thấy hành động lạnh nhạt của nàng, hắntự tay đoạt lấy khăn tay của nàng, thấy nàng ngạc nhiên, hắn mới đưa tay lau lau vết son bên môi nàng. Có điều cánh môi nàng hồng nhuận nở nang, dù cho không bôi son cũng cực kỳ xinh đẹp. hắncẩn thận từng ly từng tý lau sạch sẽ cho nàng, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng nói: “Xong rồi.” hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “...Bản vương cho rằng nàng sẽ khóc ầm ĩ.”
không ngờ thái độ nàng bình tĩnh như thế.
Giang Diệu không có trả lời, chỉnh trang xong, nàng xoay người muốn đi ngay. Lục Lưu đưa tay ra nắm lấy cổ tay của nàng, Giang Diệu nhìn lại, nàng bực mình nhíu mày, “nếu Vương gia đã hôn ta rồi, ta khóc nháo cũng không có tác dụng gì. Khi còn bé Vương gia đã cứu mạng ta, ta luôn nhớ trong lòng, vì thế ta tin rằng, Vương gia không phải loại người như vậy. Chuyện hôm nay, cứ xem như... Vương gia nhất thời làm chuyện hồ đồ đi. Vương gia có thể buông tay được chưa?”
Lục Lưu buông tay, thấy bé con chạy trốn nhanh như thỏ con. Nhất thời trong lòng bàn tay hắn trống rỗng, thời gian từ từ trôi qua, hắn cũng cảm thấy mình hồ đồ luôn rồi, cuối cùng thì ai mới là người bị cợt nhả đây.
Giang diệu nhấc làn váy chạy một đoạn mới dừng lại, thở phì phò từng hơi từng hơi. Vừa nhờ tới hành động trong bụi cây, Giang Diệu cảm thấy mặt mình lại nóng lên.
Lúc này, Bảo Cân và Bảo Lục tìm nàng nãy giờ đi tới, hai người vội vàng chạy tới trước mặt Giang Diệu, “Tiểu thư, người đi đâu vậy? Người không sao chứ?”
“Ta không sao.” Nàng nói tiếp: “Trần Thất tiểu thư thế nào rồi?”
Tính tình Bảo Lục đơn giản nên không suy nghĩ gì nhiều, “Vâng, Trần Thất tiểu thư vô ý rơi xuống nước, bây giờ đã được cứu lên rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi trong thiên điện của Ngọc Minh Cung, trưởng công chúa và các tiểu thư khác đều ở đó.”
Giang Diệu gật gật đầu nói: “Ta đi xem thử một chút.”
Ánh mắt Bảo Cân luôn đặt trên đôi môi không có son của tiểu thư nhà mình, không biết nghĩ gì mà đầu lông mày nàng bắt đầu nhăn lại. Nàng thấy tiểu thư rời đi, Bảo Lục bước tới nhắc nhở nên mới nhanh chóng bước theo.
Thiên điện Ngọc Minh Cung, Trần Ngưng Kiều vừa tắm nước nóng xong, lúc này nàng ấy đang quấn chăn thêu mẫu đơn đỏ chót nằm trên giường gỗ lê phủ sơn vàng sáng bóng. Màu chăn đỏ tươi làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng sắc mặt này tốt hơn rất nhiều so với vẻ tím tái vì lạnh lúc mới được vớt dưới hồ lên.
Khi Giang Diệu bước vào, trong điện đã có rất nhiều tiểu cô nương, hốc mắt Trần Ngưng Chỉ đỏ ngầu, ngồi bên cạnh giường Trần Ngưng Kiều, dáng vẻ rất lo lắng.
Giang Diệu thấy Hoắc Tuyền đứng một bên nên kéo nàng ấy sang nhỏ giọng hỏi: “Trần Thất tiểu thư thế nào rồi?”
Hoắc Tuyền thành thật trả lời: “Vừa rồi thái y đã đến xem qua, chỉ bị nhiễm lạnh, nhưng Trần Thất tiểu thư vốn bảo dưỡng rất tốt, nghỉ ngơi một thời gian là không sao nữa.” nói rồi, nàng ấy nhìn Giang Diệu, “Diệu Diệu, muội vừa đi đâu về thế?”
Giang Diệu khẽ giật mình, một lúc sau mới lên tiếng: “Lúc muội đi tìm Trần Thất tiểu thư có tách khỏi Bảo Cân và Bảo Lục nên...”
“... Trần Thất cô nương là người trầm tĩnh còn xảy ra chuyện như vậy, sau này khi muội tiến cung, ta phải một tất không rời canh giữ muội mới được. Nếu muội xảy ra chuyện gì, ba ca ca kia của muội nóikhông chừng sẽ oán trách ta đấy.” Hoắc tuyền ra vẻ Đại tỷ tỷ nói.
Giang Diệu gật đầu như giã tỏi, nhưng mắt thì không nhịn được nhìn về phía Trần Ngưng Kiều nằm trêngiường.
Nếu nàng không biết nguyên nhân thì có lẽ cũng lo lắng mấy phần, nhưng vừa rồi khi ở trong bụi cây, Lục Lưu đã nói với nàng nên nàng không thể nào thương cảm cho Trần Ngưng Kiều được nữa. Phí công lớn như vậy, không tiếc hi sinh khuê danh của mình, thậm chỉ còn muốn làm Tuyên Vương phi, Trần Ngưng Kiều quả là thâm tàng bất lộ. Tuy nhiên, lòng dạ Lục Lưu đúng là sắt đá. Theo lý mà nói điều kiện của Trần Ngưng Kiều không tệ, lại có di mẫu là Trang thái phi làm chỗ dựa, nếu nàng ấy muốn làm vương phi cũng không quá đáng. Song Giang Diệu lại nghĩ, với tư cách và địa vị của Lục Lưu hiện tại, hắn không cần lấy một thê tử có hậu đài làm gì.
Tiệc ngắm hoa cúc chỉ tiến hành được một nửa thì Trần Ngưng Kiều xảy ta chuyện, đương nhiên buổi tiệc này không thể tiến hành tiếp được.
Trưởng công chúa sai người tiễn đám quý nữ dự tiệc tối nay xuất cung. Về phần Trần Ngưng Kiều, bên Vĩnh Thọ Cung đã nhận được tin. Trang thái phi có bệnh nhẹ nói muốn đến thăm cháu gái ngoại mộtchút.
Trần Ngưng Chỉ muốn ở lại chăm sóc Trần Ngưng Kiều, Giang Diệu và Hoắc Tuyền cũng ở lại một lát, cho đến khi Trần Ngưng Chỉ khuyên hai người nên đi về, hai người mới rời khỏi Ngọc Minh Cung.
Vừa ra đến cửa thì đúng lúc gặp Trang thái phi tới, Hoắc Tuyền và Giang Diệu vội hành lễ xong rồi vội lui ra một bên nhìn Trang thái phi lo lắng tiến bào Ngọc Minh Cung.
Khi Trần Ngưng Kiều nhìn thấy Trang thái phi, nàng ấy liền khóc nấc lên bổ nhào vào lòng Trang thái phi, chịu đựng lâu như thế, lúc này nước mắt rơi như mưa, vô cùng đáng thương động lòng người, cả người run lẩy bẩy dưới lớp trung y bằng gấm.
Trang thái phi ôm người vào lòng, “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Tuyên Vương không tới sao?" Bà lấy danh nghĩa trưởng công chúa gửi thiếp mời cho Tuyên Vương phủ, theo lý Tuyên Vương phải đi mới đúng.
Trần Ngưng Kiều nghẹn ngào lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt hoa lê đái vũ, "Tuyên Vương có tới, có điều...Ngài ấy nhìn thấy con rơi xuống nước, cũng không quay đầu lại mà ung dung đi mất. Di mẫu, ngài ấy rất nhẫn tâm.” Dung mạo Trần Ngưng Kiều xinh đẹp, gia thế xuất chúng, nói như thế nào cũng là thiên chi kiều nữ, từ trước đếu nay nàng đều là người lựa chọn, hôm nay chủ động thân cận như vậy là lần đầu tiên, không ngờ đối phương căn bản không để ý đến sống chết của mình.
Trang thái phi cũng lắp bắp kinh hãi, thông thường một nam nhân như Tuyên Vương, không thể nào không động lòng đối với sắc đẹp, cháu gái ngoại của bà vốn xinh đẹp, sánh đôi với hắn một chút cũng không thiệt thòi. Dù cho không động lòng, nhưng khi thấy một tiểu cô nương rơi xuống xuống hắn cũng nên đi xuống cứu người chứ, dẫu sau đây cũng là cháu gái ngoại của bà mà.
Trang thái phi thầm mắng Lục Lưu nhẫn tâm một lát rồi mới ôm cháu gái ngoại đang khóc nỉ non vào lòng, bà hiểu hôm nay tiểu cô nương rất uất ức nên nhanh chóng an ủi.
•
Sau khi Giang Diệu tạm biệt Hoắc Tuyền trở về phủ, nàng bèn kể chuyện hôm nay cho Kiều Thị nghe. Kiều Thị nghe xong thì thầm nghĩ trong cung nước quá sâu, bà còn đau lòng cho khuê nữ người ta thìlàm sao cam lòng để khuê nữ của mình tiến cung chịu khổ được? Tuy trong cung vinh hoa phú quý, song đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Kiều Thị nghĩ chắc khuê nữ hôm nay đã hoảng sợ rồi nên dặn dò Bảo Cân và Bảo Lục cố gắng chăm sóc nàng.
Giang Diệu trở về Cẩm Tú viện thì thấy chú hươu con kêu “Ô u u” chạy tới, nàng sờ sờ cái sừng nhỏ trênđầu nó, có điều khi thấy nó nhìn mình, nàng bèn nhớ tới con hươu này là do Lục Lưu tặng, nhất thời nàng kiềm chế không được nhớ lại chuyện hoang đường trong bụi cây.
Trở về phòng, Bảo Lục đi ra ngoài pha trà, Bảo Cân mới lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay Tuyên Vương có làm gì tiểu thư...” Nàng sợ tiểu thư nhà mình bị ức hiếp mà không dám nói thật, “Nô tỳ nhìn thấy môi tiểu thư không còn son nên mới...”
Lời nói rõ ràng như vậy làm cho mặt Giang Diệu nóng rát như bị phỏng. Bảo Cân sợ hết hồn vội vàng nói: “Tuyên Vương thật sự bắt nạt tiểu thư sao?” Lúc trước ấn tượng của Bảo Cân đối với vị vương gia này không tệ, không người hắn là loại người này!
Rốt cuộc Giang Diệu chỉ là một tiểu cô nương, da mặt mỏng, bây giờ Bảo Cân nói trắng ra như thế, nàng biết mình có thể giấu giếm Bảo Lục, nhưng không thể giấu được Bảo Cân đa nghi trước mặt, nàng lập tức ngước mắt nói: “Tỷ yên tâm, chỉ là đụng một cái, hắn không có... không có bắt nạt ta.” thật ra nàng cũng nghĩ không thông, Lục Lưu đường đường là một Vương gia, mà ngay cả một trái non như nàng cũng hạ miệng được, nàng lại nhớ tới hôm nay hắn uống rượu, Giang Diệu liền giải thích: “Hôm nay ngài ấy uống hơi nhiều cho nên mới... Tỷ yên tâm, sau này sẽ không có nữa.”
Tiểu thư nhà mình bị người ta hôn môi, đây không phải là một chuyện nhỏ. Song Bảo Cân cũng hiểu với thân phận của đối phương, nếu thật sự làm lớn chuyện, người chịu thiệt nhất định là tiểu thư nhà mình. Cực chẳng đã, nếu rơi vào hoàn cảnh dùng kiệu nhỏ đưa tới Tuyên vương phủ thì cái mất sẽ nhiều hơn cái được.
Bảo Cân bất bình tức giận, chuyện này cuối cùng chỉ có thể dàn xếp cho thỏa đáng, thấy tiểu thư hoàn toàn không để trong lòng, trong lòng Bảo Cân cảm thán: Tiểu thư thật rộng lượng, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
thật ra cũng không phải Giang Diệu không để bụng, nhưng nàng biết có tính toán thì cũng không có kết quả gì. Buổi tuối nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không yên, trong đầu tràn ngập chuyện phát sinh trong bụi cây hôm nay. Chỉ có nàng là hiểu rõ nhất, nàng chỉ giả bộ bình tĩnh mà thôi.
không biết qua bao lâu, Giang Diệu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Giang Diệu cảm thấy bụng mình hơi trướng, nàng xốc chăn ra thì thấy trên trung y và đệm giường dính một vệt máu đỏ, lúc này nàng mới đau đầu xoa xoa trán.
Kiếp trước đến mười lăm tuổi nguyệt sự của nàng cũng chưa đến, nguyên nhân là do sức khỏe nàng yếu ớt, và đây cũng là lý do nàng xuất giá trễ hơn các cô nương khác. Khi đó, nàng đã đính hôn với Lục Hành Chu rồi, mẫu thân thấy nàng đã lớn như vậy mà vẫn chưa có quỳ thủy lần đầu nên mẫu thân nàng rất lo lắng. Bây giờ có sớm như thế, chắc mẫu thân nàng sẽ mừng đến nỗi đi thắp hương cảm ơn trời phật mất.
Bởi vì Giang Diệu đã trải qua chuyện này, nên đương nhiên nàng sẽ không lúng túng như các tiểu cônương khác, nàng rất bình tĩnh gọi Bảo Cân và Bảo Lục vào.
Song nàng lại không ngờ, hôm qua vừa bị Lục Lưu hôn một cái, mà đã hôn nàng thành một đại cônương. =.=