Mặt của Tề nhi này cùng với Lục Hành Chu không có nửa điểm giống nhau,nhưng lại rất giống tam thúc của nàng-Giang Chính Tuấn.
Mà đôi lỗ tai của tam thúc bằng phẳng,nhĩ giáp to lớn,nhớ tổ mẫu nàng nói,tam thúc khi còn bé hay được trưởng bối khen:có đôi lỗ tai như vậy là rất có phúc khí.Mà Tè nhi này,đôi lỗ tai lại giống y như tam thúc.
Nếu bình thường,Giang Diệu sẽ không nghĩ đến chuyện này,nhưng nhớ tới ngày đó tam thúc và Tạ Nhân lại thân cận trắng trợn,hành động không kiêng dè,không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút...
Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng bệch. Chuyện như vậy phát sinh ở trên người tam thúc nàng vốn rất bình thường, tổ mẫu nàng hay trách ông phong lưu như vậy,dù ở bên ngoài có thêm một hài tử,cũng không có gì lạ....
Nhưng đây là con trai của Lục Hành Chu và Tạ Nhân.
Đến khi nghe được âm thanh của Lục Lưu, Giang Diệu mới hồi thần.
Lục Lưu thấy sắc mặt thê tử không được tốt, vừa liếc nhìn Tạ Nhân trong lương đình, hỏi: "Nàng sao vậy?"
Trong lòng Giang Diệu do dự, sự việc không có căn cứ,nàng không nên nói với Lục Lưu. Nhưng hành động của tam thúc nàng cùng Tạ Nhân, chính mắt nàng nhìn thấy,mà hài tử này,cũng rất giống tam thúc nàng... Vốn nàng còn muốn,việc của Tạ Nhân và tam thúc cũng không tới lượt nàng quản, nhưng nếu chuyện này liên quan đến vấn đề dòng dõi của Trấn Quốc Công phủ, nàng làm như không biết gì cả, cũng không được.
"Nha nha nha..."
Tiểu tử duỗi tay nhỏ ra, toét miệng muốn mẫu thân ôm.
Giang Diệu nói: "không có chuyện gì." Nàng biết Lục Lưu thông minh, nàng nói không có chuyện gì, hắnchắc chắn biết là có chuyện. Giang Diệu không dám nhìn vào đôi mắt của hắn,chỉ đưa tiểu tử vào trong lồng ngực của hắn,ở trên mặt mềm mại của tiểu tử hôn mấy cái. Lục Lưu mím môi, cũng không hỏi nhiều, cùng thê tử đi tới tiền viện.
Sau khi biết chuyện này, Giang Diệu cũng không còn hứng thú, đợi tiệc mừng thọ tan, Mạnh thị ôm tôn nhi Tề nhi tiễn đôi tiểu phu thê ra cửa. Lúc này Giang Diệu không tự chủ được liền đánh giá Tề nhi mộthồi.
Đúng thật là càng nhìn càng giống!
Tề nhi cũng mở to mắt nhìn Giang Diệu.Tính tình Tề nhi không hoạt bát giống như tiểu tử,chỉ theo bản năng chui vào lồng ngực Mạnh thị để né tránh.
Mạnh thị mỉm cười nói: "Tôn nhi của ta sợ người lạ..."
Nhớ khi con trai bà khi còn bé rất tự nhiên hào phóng,bằng hữu thân thích ai cũng khen,thân là trưởng tôn(cháu trai trưởng) lại khiếp nhược như vậy thì thật không tốt. Mạnh thị liền cảm thấy,tính tình đứa nhỏ này một phần là giống như Tạ Nhân không được phóng khoáng.Nếu ả ta gần gũi tôn nhi bảo bối của bà,sợ là tôn nhi sẽ bị ả ta dạy dỗ không ra hồn.
Lúc này Mạnh thị liền quyết định —— ngày sau muốn tôn nhi bảo bối thành người thì phải cách xa người mẫu thân không phóng khoáng này, trước mắt hài tử còn nhỏ, nếu lớn hơn chút, còn khúm núm như vậy, chẳng phải để người ngoài chê cười Lục gia bọn họ?
Tạ Nhân lẳng lặng đứng phía sau Mạnh thị, thấy hành động của Giang Diệu,trong đầu khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn chút.
Trong lòng ả ta lo lắng, sợ Giang Diệu nhìn ra manh mối gì. Người của Lục gia không quen thuộc với Giang tam gia, tất nhiên không nhìn ra điều gì, nhưng Giang Diệu không như vậy, nàng là tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, Giang tam gia lại là tam thúc gần gũi với nàng... Lòng bàn tay Tạ Nhân đổ mồ hôi, bản năng cảm thấy Giang Diệu đã nhìn ra được điều gì, nhất thời nhíu chặt lông mày, có chút lo lắng. Tủy ả ta lén lút qua lại với Giang tam gia, nhưng việc hài tử cũng chưa từng nói sự thật với Giang tam gia. Đứa nhỏ này là lợi thế dừng chân ở Lục gia của ả ta, nếu bị Giang tam gia biết được, với tính tình của Giang tam gia, sao có thể để nhi tử của mình biến thành nhi tử của người khác?
Tạ Nhân nắm chặt tay một chút,hít một hơi thật sâu.
Mà Giang Diệu cũng vô tình hoặc cố ý đang thăm dò Tạ Nhân, thấy ánh mắt ả ta né tránh, hai tay gắt gao nắm khăn, lại theo bản năng cắn môi... Đây là biểu hiện của ả ta lúc cực kỳ căng thẳng.
Giang Diệu lại nhìn Tề nhi một chút, cong môi mỉm cười. Nếu lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ chắc chắn đã hơn một nửa.
—— Lục Tư Tề này đúng không phải là nhi tử của Lục Hành Chu,mà là của tam thúc nàng.
Nhưng chuyện này tam thúc nàng biết không? Nếu biết,với tính tình của tam thúc,làm sao có khả năng để hài tử ở Lục gia?
Từ trong tay áo Giang Diệu lấy ra một cái ngọc hồ lô, đưa cho Mạnh thị,giống như trưởng bối quan ái(quan tâm,yêu mến) nói: "Đồ chơi nhỏ này không đáng giá, chỉ là đồ may mắn, phù hộ hài tử thân thể khỏe mạnh, nên đưa cho Tề nhi."
Mắt Mạnh thị sáng rực thay tôn nhi nhận lấy, thấy ngọc hồ lô này được làm tinh xảo, vội nói: "Vương phi thật có tâm." Liền vui mừng đeo ngọc hồ lô vào trên cổ tôn nhi.
Lúc này Giang Diệu mới ôm nhi tử cùng Lục Lưu lên xe ngựa.
Ở bên trên lầu các cách đó không xa, Lục Hành Chu đứng ở nơi đó, nhìn một nhà ba người ấm áp lên xe ngựa, ánh mắt dừng ở trên bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp nhiều hơn một chút. Qua một năm, Lục Hành Chu hiền lành lịch sự ngày xưa, trên người có thêm mấy phần thâm trầm,hắn mơ hồ có vài phần hương vị giống tam thúc kia của hắn.
Mạnh Miểu tha thướt yêu kiều nhấc làn váy đi lên,thấy Lục Hành Chu quả nhiên ở đây, liền lộ ra nụ cười, âm thanh điềm nhiên gọi: "Biểu ca."
Nàng ta biết Lục Hành Chu hay đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn người đi đường bên ngoài, vốn là thiếu niên ấm áp dễ gần, theo thời gian trôi qua, khí chất đó cũng có sự thay đổi.
Nhưng lại thành nam tử thâm trầm u buồn như vậy lại càng khiến nữ tử thêm động tâm.
Mạnh miểu đi qua, đứng bên cạnh hắn, nói: "Ở đây hơi lạnh. Biểu ca đang nhìn gì vậy..."
đã thấy Lục Hành Chu bình tĩnh nhìn nàng một lúc, đôi mắt trầm xuống, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong phòng, áp lên trên giường nhỏ.
đang là ban ngày...
Mạnh miểu có chút bị doạ sợ, nhưng đã ở chung mấy tháng, cũng biết Lục Hành Chu bề ngoài ôn hòa,nhưng lén lút vẫn cực kỳ thô bạo, đặc biệt ở trên giường nhỏ. Nhất thời gò má Mạnh Miểu ửng đỏ, nhưng tâm trạng vui mừng, cẩn thận từng chút một giơ tay vuốt ve mặt hắn, nói: "Biểu ca?"
Sau đó chính là dầy đặc nụ hôn của nam nhân rơi xuống,khiến Mạnh Miểu theo bản năng nghênh ra vùng cổ tinh tế trắng như tuyết,ôm hắn thật chặt, thuận theo nhắm hai mắt lại.
Chỉ lần này, vị biểu ca ôn nhu càng thô bạo hơn chút so với ngày thường.Từng tiếng ôn nhu lại thương tiếc "Miểu miểu", khiến Mạnh Miểu cảm thấy, chịu chút tội cũng không sao cả. Nam nhân này yêu nàng như vậy, nàng có thể cảm giác được.
Dọc theo đường đi trong lòng Giang Diệu nghĩ tới việc của Tề nhi, nhất thời không tìm ra được biện pháp giải quyết vấn đề. Suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu, liền thấy tiểu tử ngủ trong lồng ngực của Lục Lưu, mà Lục Lưu, từ lúc lên xe ngựa,cũng yên lặng, không nói gì với nàng.
Nhìn gương mặt hơi căng thẳng kia, Giang Diệu sao lại không biết là hắn đang cáu kỉnh.
Liền giống như lấy lòng ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Ta đúng là có chuyện gạt chàng,nhưng hiện tại khó nói, đợi ta biết rõ , sẽ nói với chàng, được không?"
Nàng tin tưởng Lục Lưu. Việc nàng không muốn nói, Lục Lưu sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không lén lút điều tra. hắn tôn trọng thê tử là nàng, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không ý tưởng khác.
Lục Lưu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Quá khó dỗ.
Giang Diệu nhíu mày, còn không dễ dụ bằng nhi tử mập của nàng, cho cái bánh đào mừng thọ liền vui vẻ cười ngây ngô.
Suy nghĩ chốc lát, Giang Diệu liền tới gần, muốn hôn lên mặt Lục Lưu một chút, không ngờ nam nhân giống như nhận ra được, không nhanh không chậm quay đầu lại, khiến cho nàng vốn muốn hôn gò má hắn, miệng lại chặn bên trên môi mỏng của hắn. Giang Diệu dừng một chút, nhưng cũng không khác thường,giống như lấy lòng mà hôn mấy lần. Trong tay nam nhân ôm hài tử, khó làm được gì khác, chỉ đem môi áp lại, đầu lưỡi đảo loạn ở trong miệng nàng.
"Ừm... Ê a nha nha..."
Nghe được âm thanh cực kỳ sung sướng của tiểu tử, Giang Diệu vội vàng tách ra khỏi Lục Lưu,hổn hển thở dốc. Nàng cúi đầu nhìn tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu, quả thực đã tỉnh rồi, thấy đôi mắt to của hắn giống như hắc mã não đang trừng trừng nhìn bọn họ,giống như xem kịch vui,nhìn rất hăng say.
Tiểu sắc bại hoại này.
Tuy đã quen cùng Lục Lưu gần gũi, nhưng bị nhi tử nhìn cũng xấu hổ.Mặt Giang Diệu nóng bỏng, hơi nghiêng đầu liếc Lục Lưu, đã thấy bộ dáng hài lòng của hắn,giống như một con sư tử lười biếng sung sướng,mà trong lồng ngực của hắn,chính là con sư tử con ngốc nghếch được bảo vệ. Sư tử con ngẩng đầu lên cười với nàng.
Trong lòng Giang Diệu cảm thán, bộ dáng đơn thuần vô tri nhỏ bé này,không phải giống như ngốc sao.
Ngày kế Giang Diệu đi Tiết phủ gặp trưởng công chúa.
Lúc này trên chiếc giường la hán to lớn bằng gỗ hạch đào,hoa văn sư tử vờn tú cầu có một tiểu nam hài đặc biệt khỏe mạnh,cầm chiếc cung nhỏ đưa cho tiểu đệ đệ trắng nõn bên cạnh.
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Trưởng công chúa và phò mã Tiết Đằng,được sinh ra lúc tháng mười một năm ngoái,gọi là Tiết Uy,nhũ danh là Uy nhi.Uy nhi rất giống người cha Tiết Đằng của hắn,dáng người to hơn so với hài tử cùng lứa,khí lực cũng lớn,nhưng lúc này lần đầu gặp gỡ tiểu biểu đệ rất là nhiệt tình,hào phóng đem chiếc cung nhỏ yêu thích nhất nhét vào ngực của tiểu tử,hưng phấn nói: "Chơi... Đạn đạn."
Tiểu tử nhận lấy chiếc cung nhỏ, a a a a nói một đống lời thoại, chắc là loại hình cảm tạ, sau đó cầm chiếc cung nhỏ nằm nhoài trên giường chơi đùa.
Trưởng công chúa rất hài lòng nhi tử của mình, sờ đầu nhi tử, nói: "Uy nhi rất ngoan, đúng là nên quan tâm đệ đệ."
Uy nhi mỉm cười, vui vẻ nói: "Ngoan! Uy nhi ngoan."
Giang Diệu thấy trưởng công chúa sinh hài tử, nhưng tính tình vẫn tùy tiện,mỉm cười, mới nghe được trưởng công chúa hỏi: "Hôm nay muội tới gặp ta, chắc là vì việc của Tử Hằng và đường ca?"
Phóng tầm mắt khắp toàn bộ Đại Lương, chỉ có trưởng công chúa dám gọi thẳng tên Cảnh Huệ đế như vậy.
Giang Diệu biết trưởng công chúa thông tuệ, cũng không quanh co lòng vòng, gật đầu nói: "Hừm, ta... Có chút bận tâm."
Trưởng công chúa thu lại nụ cười, nhìn vị tiểu đường tẩu trẻ đẹp này một chút, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng thay cho đường ca. Nàng nói: "Muội yên tâm,tình cảm của Tử Hằng đối với đường ca không giống nhau, dù có cái gì, cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử náo loạn. Tử Hằng là người có tấm lòng lương thiện, đường ca bảo vệ hai tỷ đệ chúng ta nhiều năm như vậy, hắn cũng biết cảm ơn. Nếu hắndám làm ra việc gì, ta là người làm tỷ tỷ, cũng sẽ đứng bên phía đường ca... Diệu Diệu, trước mắt nhìn ngươi cùng đường ca khỏe mạnh, lại có nhi tử Triệt nhi đáng yêu như vậy, nên sinh sống khỏe mạnh, không nên suy nghĩ quá nhiều."
Tiểu tử rất mẫn cảm với tên của mình, nghe có người gọi mình, liền ngẩng đầu lên mỉm cười với trưởng công chúa,ngụm nước miếng óng ánh long lanh cũng không khống chế được chảy xuống.
Trưởng công chúa thấy tiểu tử này có gương mặt quá giống Lục Lưu,trong lòng cũng nhu hòa. Nghe trưởng công chúa nói như vậy, Giang Diệu cũng yên tâm, nói: "Việc kia, có lẽ do ta suy nghĩ nhiều."
Trưởng công chúa nói: " không nên suy nghĩ nhiều, chỉ là ta hiểu rõ tính tính của Tử Hằng. Còn có... Nếu Diệu Diệu có thời gian, nên đi khuyên nhủ A Tuyền. Ta cảm thấy, Tử Hằng cáu kỉnh, chỉ sợ là có quan hệ với A Tuyền."
Giang Diệu ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tuyền tỷ tỷ?"
Trưởng công chúa chăm chú gật đầu, nói: "Ừm.Bên người Tử hằng không có người có thân cận, khi còn bé có quan hệ tốt với Bảo Linh, liền đố xử với nàng ta giống như thân muội muội, lớn lên, tất nhiên cũng không thay đổi được sự gần gũi quen thuộc này. Mặ dù ta biết tính tình Bảo Linh không đơn thuần vô hại, nhưnh lại nghĩ, ngày sau tiến vào cung, quá đơn thuần, lại dễ dàng bị thương tổn. Nếu Tử Hằng yêu thích nàng ta, nàng ta cũng yêu thích Tử Hằng, ta cũng không quản nhiều, chỉ cần Tử Hằng có thể thật vui vẻ, là được rồi. Nhưng sau khi săn bắn ở Tây Sơn, Tử Hằng nói với ta sự việc ngày ấy trong hang núi..."
Trưởng công chúa nhìn Giang Diệu,mỉm cười cợt, tiếp tục nói, "Sợ là muội không biết, nhưng khi đó ta rất hài lòng,đệ đệ này của ta cuối cùng cũng coi như là thông suốt. Bộ dáng Tử hằng tinh thần phấn chấn như vậy, thật sự rất buồn cười, còn bảo đảm với ta, sau này sẽ cố gắng đối tốt với vị hoàng hậu này... Nhưng hơn một năm nay, ta thấy vẻ mặt hắn lần lượt thất bại, hiện tại đau lòng. Diệu Diệu, muội và A Tuyền là tỷ muội từ nhỏ đến lớn, nếu muội đi nói, nàng nhất định sẽ nghe lời muội."
Quan hệ của Cảnh Huệ đế và Lục Lưu quan hệ lạnh nhạt, là bởi vì gặp khó khăn trên người Hoàng hậu, liền nổi giận với Lục Lưu sao?
Giang Diệu suy nghĩ một chút, có chút do dự.
Trưởng công chúa lại nói: "Ta biết mình có chút ích kỷ, nhưng bây giờ A Tuyền đã là Hoàng hậu, hai người lại có Thái tử điện hạ. Cảm tình nam nhân không chịu nổi làm chohao mòn, bây giờ A Tuyền bày cái giá, dù nam nhân có nhiều nhiệt tình, cũng không chịu nổi nhiều lần gặp khó khăn. Muội và đường ca ân ái, sợ là không hiểu đạo lý này, nhưng Diệu Diệu muội thông tuệ, cẩn thận ngẫm lại, sẽ hiểu rõràng."
Theo lý thuyết, lời này của trưởng công chúa là đúng. Cảnh Huệ đế và Hoắc Tuyền là phu thê, lại có hài tử, nếu như có thể ân ái,chắc chắn sẽ thân thiết hơn so với cả đời tương kính như tân. Cũng có thể như lời trưởng công chúa nói, Cảnh Huệ đế động tâm với Hoắc Tuyền, là từ lúc săn bắn ở Tây Sơn, Cảnh Huệ đế cảm động Hoắc Tuyền liều mình cứu hắn... Nhưng chuyện này là Hoắc Tuyền cố ý gây ra.
Trong lòng Giang Diệu buồn phiền không thôi, nhìn tiểu tử không lo lắng buồn phiền trên giường la hán, cảm thấy là làm một người vô tri như hài tử là tốt nhất. Nàng nói: "Ta nghĩ muốn đi..."
Nàng vốn cũng muốn Tuyền tỷ tỷ cố gắng sinh sống, nhưng hôm nay đi khuyên nàng(HT), lại vì cải thiện quan hệ của Cảnh Huệ đế và Lục Lưu, nàng liền cảm thấy chột dạ và ích kỷ.
Việc kia lúc ở Tây Sơn săn bắm, Tuyền tỷ tỷ giúp Cảnh Huệ đế hút độc là diễn trò.
Nhưng xe ngựa rơi xuống, từ trên sườn núi lăn xuống dưới,Tuyền tỷ tỷ liều mình che chở cho nàng,là xuất phát từ chân tâm và bản năng...Nàng không thể không có lương tâm.
Trưởng công chúa gật đầu nói: "Hừm, vậy muội suy nghĩ thật kỹ đi." Sau đó lại chậm rãi nói, "Ta và Tử Hằng thuở nhỏ đã mất mẫu thân, tính tình Tử Hằng có chút giống với đường ca. Hai người bọn họ nếu thật lòng yêu một người, thì sẽ toàn lực cố gắng che chở người đó, nhìn giống như không có tình người, kỳ thực lại rất trọng tình cảm. Nếu có tầng tình cảm này, dù năm tháng trôi qua, không còn tình yêunam nữ, cũng sẽ vẫn che chở nàng(HT)."
Điểm này, Giang Diệu là tán thành.
Giang Diệu nói: "Trưởng công chúa, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Trưởng công chúa biết nàng thông tuệ, cũng không nhắc lại việc này, chỉ nói: "Hừm, lần tới ta tiến cung, cũng hỏi một chút vì sao Tử Hằng lại náo loạn. Từ nhỏ hắn đã rất nghe lời của ta."
"Ừm." Giang Diệu gật đầu, liền ôm tiểu từ kia lên, cùng trưởng công chúa hàn huyên vài câu, liền trở về.
Uy nhi rất không nỡ rời đệ đệ, nhiệt tình đem đồ chơi nhỏ mình thích đưa cho tiểu tử. Tiểu tử còn nhỏtuổi, nhưng nhìn ra được là người không tham lam, chỉ lấy chiếc cung nhỏ lúc đầu Uy nhi đưa cho hắn, cười với hắn , những đồ chơi khác đều không cầm.
Thấy tiểu tử ôm chiếc cung nhỏ,sau lại lấy ra món đổ chơi nhỏ nhiều màu sắc. Theo lý thuyết tiểu hài tử rất yêu thích màu sắc tươi đẹp,nhưng tên tiểu tử này, chỉ một mực lấy đồ giống như ở trên tay...
Giang Diệu mỉm cười, cảm giác tính tình nhi tử này của mình, đúng là giống cha hắn —— là là mộtngười trọng tình cảm.
Cúi đầu nhìn gò má phấn nộn của tiểu tử trong lồng ngực, Giang Diệu có chút ước ao nghĩ tới con dâu sau này.
Mang theo nhi tử mập lên xe ngựa, tiểu tử giống như biết mẫu thân mình có tâm sự, liền ngoan ngoãn nằm nhoài trong lồng ngực mẫu thân chơi cung nhỏ, dọc đường đi đều yên lặng.
Trở về Tuyên Vương phủ, hôm nay Lục Lưu đi vào trong cung, còn chưa trở lại. Giang Diệu ôm tiểu tử vào nhà, cảm thấy trong phòng quạnh quẽ, không thấy Lục Lưu liền có chút vắng vẻ.
Tiểu tử bắt đầu a a a a rầm rì,âm thanh kéo dài giòn giòn lập tức khiến trong phòng có náo nhiệt.
Lúc này Giang Diệu mới cong khóe miệng.
một lát sau, bên kia Lục phủ ở ngõ Thái An, liền đưa thiếp mời tới.
Lúc này không phải là ý của Mạnh thị, mà là chất tức(cháu dâu)Tạ Nhân muốn hẹn nàng đi Pháp Hoa Tự dâng hương.