Lục Lưu đúng lúcđi vào, thấychủ tớ hai người đang ở trong phòng đang tán gẫu rất vui vẻ, cũng đi tới, nhìn gò má ửng đỏ của thê tử, khuôn mặt ôn hòa hỏi: “đang nói chuyện gì?”
Giang Diệu ngước mặt đánh giá hắn một chút, chỉ cảm thấy Lục Lưu có bộ dáng vô cùng tinh xảo. Đẹp như vậy, khi còn bé xác thực là một bé trai phấn nộn. Bé trai bướng bỉnh chút cũng cũng bình thường.
Trong lòng nàng ghi nhớ lần tới có thể cùng Lục Lưu sinh một cậu bé mập tròn như quả đào, nhưng chuyện như vậy, nàng có nên trực tiếp với hắn không nhỉ?
Giang Diệu ăn một quả vải, trong lòng âm thầm vui mừng khát khao, nhưng ngoài mặt lại giả vờ lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ là vài ba việc vặt thôi, không có gì quan trọng…”
Nếu là như vậy, Lục Lưu cũng không hỏi nhiều. Chỉ là buổi tối hôm đó, Giang Diệu liền tới nguyệt sự.
Phu thê các gia đình giàu có, không có thê tử nào khi nguyệt đến còn cùng phu quân chung phòng. Lúc này, nếu như phu quân có yêu cầu, sẽ do thiếp thất hoặc nha hoàn thông phòng hầu hạ. Nhưng hai người bọn họ có tình huống đặc thù, hai người quấn quýt nhau ở trong Ngọc Bàn viện, mặt khác Lục Lưu vẫn chưa an bài một gian phòng khác cho Giang Diệu.
Buổi tối Giang Diệu dọn dẹp sạch sẽ xong đi ra từ tịnh thất, nhìn Lục Lưu ngồi ở mép giường, gò má hơi đỏ một chút, liền nhỏ giọng đề nghị: “Hay là mấy ngày sắp tới chúng ta tách ra ngủ nha?” Tư thế nàng ngủ rất xấu, hơn nữa mấy ngày nay, nàng lại thích ôm hắn ngủ, nếu chẳng may... Nếu chẳng may dính vào trên người hắn sẽ không tốt. Dù sao mấy loại chuyện này nam nhân rất sợ mình sẽ bị xúi quẩy.
Lục Lưu chỉ cần một tay đã có thể kéo người đang ngượng ngùng xoắn xuýt lại gần, ôm vòng eo của nàng, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chỉ mới thành thân, nàng lại nỡ lòng nào để bản vương đingủ ở thư phòng?”
Giang Diệu nào dám làm thế. Nàng nhìn nhìn hắn, nói: “Vậy ta ra ngoài ngủ cũng được.” Nhìn nàng đi, rất dễ nói chuyện.
Lục Lưu cười ôm cả người nàng lên, vào lúc này thân thể nàng không khỏe, nếu trực tiếp ném tới trêngiường như mọi khi sẽ không tốt, hắn chỉ nhẹ nhàng thả nàng xuống, ở trên trán nàng hôn một cái, nói: “đã khuya rồi, đừng dằn vặt lung tung.” nói xong liền leo lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau.
Trong lòng Giang Diệu ngọt như ăn kẹo, nếu như lúc này Lục Lưu để nàng đi ra ngoài ngủ thật, có lẽ đêm nay nàng sẽ thức trắng luôn mất. Giang Diệu nghiêng người sang, gối đầu lên khuỷu tay của hắn, trong mũi toàn mùi hương nam tính của nam nhân, mới đưa tay ra ôm cả người hắn luôn. Nếu như hắnđã không chê, vậy nàng còn lo lắng làm gì?
Có lẽ vì bụng nàng không thoải mái, nên Giang Diệu không tài nào ngủ sớm được, cho đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của nam nhân bên cạnh, Giang Diệu mới cầm bàn tay đặt trên eo mình lên, nhẹ nhàng để nó phủ lên bụng nhỏ của mình, nhất thời hàng mày nhỏ cũng nhíu lại. Hôm nay lại đến nguyệt sự, trong lòng Giang Diệu vẫn có mấy phần mất mát, dù sao nàng rất mong chờ hài tử của mình và Lục Lưu. Nhưng chuyện sinh hài tử này, cũng chỉ có thể trông cậy vào ý trời, đời trước thân thể nàng ốm yếu, muốn con nối dõi cũng rất gian nan, nên đối với việc này cũng không ôm lấy hy vọng lớn, nhưng đời này, nàng khoẻ mạnh như vậy, hài tử cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nàng cần gì phải sốt ruột như thế?
Nàng còn đang suy nghĩ, cánh tay của nam nhânđãđem nàngôm sát vào lòng, sau đóliền nghe hắn nói: “Diệu Diệu, tuổi nàng còn nhỏ, hai năm sau chúng ta sinh hài tử cũng không muộn.”
hắn vẫn chưa ngủ?
Hơn nữa hắn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ở trước mặt hắn, chuyện gì nàng cũng không che giấu được. Gò má Giang Diệu “vụt” một cái nóng bừng như bị thiêu, khẩu thị tâm phi nói: “Chàng nóibậy bạ gì đó.” hắn nói cũng thật hay, cứ như là nàng rất muốn sinh con cho hắn vậy.
Lục Lưu vuốt ve mặt nàng, nói: “Chờ thêm hai năm nữa, nàng lớn hơn một chút, sinh con mới an toàn. Diệu Diệu, ta không vội đâu, cũng không vì lý do cần người nối dõi, sẽ kiếm cớ cưới thêm thiếp thất. Những điều này nàng không cần lo lắng.” Thậm chí... hắn có hơi không muốn nàng sinh con.
Giang Diệu trả lời: “Nhưng Hà ma ma cũng nói, nên sinh con sớm hơn một chút, lúc đó thân thể sẽđược khôi phục trở nên tốt hơn... Này, không phải ta nôn nóng muốn sinh đâu.” Có điều giọng điệu này, ngay cả bản thân nàng còn không tin. Giang Diệu chôn đầu nhỏ vào trong ngực của hắn, âm thanh rầu rĩ nói, “Được rồi, ta thừa nhận ta có hơi muốn.” nói xong, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
Sắc mặt Lục Lưu có hơi thay đổi, tay vuốt ve lên mái tóc của nàng, nói: “Vậy chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, nghe theo ý trời, được không?”
Được. Giang Diệu gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là thấy bộ dáng của hắn hình như không có mong đợi lắm, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.
•
Ngày hôm sau chính là sinh thần của Hoắc Tuyền.
Bởi vì bây giờ Hoắc Tuyền là một quốc gia chi mẫu cao quý, lại có mang long tự, hơn nữa bây giờ tình cảm của Cảnh Huệ Đế đối với nàng ấy cũng không còn như xưa, nên tiệc mừng thọ này tất nhiên được tổ chức rất long trọng. Cảnh Huệ Đế tôn trọng việc tiết kiệm, ngay cả lúc sinh thần của mình, cũng chưa từng làm lớn như vậy đâu.
Giang Diệu cùng tiến cung với Lục Lưu.
Giang Diệu đi tới Khôn Hòa Cung thăm Hoắc Tuyền. Hoắc Tuyền mặc một bộ phượng bào tơ vàng, bởi vì nàng ấy mang thai nên dáng người trở nên đẫy đà hơn hẳn, còn sắc mặt cũng hồng nhuận chứng tỏ tinh thần rất tốt, hiện tại đang cùng Hoắc Vi nói chuyện. Thấy Hoắc Vi chải kiểu tóc uy đọa kế (1), chính là trang phục quý khí của một phụ nhân. Đương nhiên Giang Diệu biết, Hoắc Vi thành thân với công tử nhà họ Hứa, còn xuất giá sớm hơn nàng một tháng đây.
(1) Kiểu tóc Uy đọa kế:
Tất nhiên Hoắc Vi cũng nhìn thấy Giang Diệu. Nàng ấy ngồi ở bên cạnh Hoắc Tuyền, nhìn thiếu phụ nhân xinh đẹp tiến vào, bởi vì nàng vừa mới cập kê đã gả cho người ta, cho nên trên người còn chưa tản đi hơi thở thiếu nữ, một đôi mắt lấp lánh sáng ngời, mặt như học trò, chính là một bộ dáng được nuông chiều như ngâm mình ở trong bình mật.
Vốn dĩ Hoắc Vi rất thích Giang Diệu, coi nàng như muội muội mà yêu thương, chỉ tiếc... Nàng ấy khôngnghĩ tới nam tử mình ái mộ, sẽ thích tiểu cô nương này.
Kỳ thực cũng khó trách. Dù sao bộ dáng nàng xinh đẹp, tính tình tốt, gia thế cũng thuộc hàng nhất đẳng, lọt được vào mắt Tuyên Vương, đó cũng là chuyện bình thường.
Đối với Hoắc Vi mà nói, nàng ấy không thể gả cho Tuyên Vương, thà rằng bại bởi loại người như Trần Ngưng Kiều, nàng ấy cũng sẽ không quá so đo. Nhưng tại sao cứ phải là Giang Diệu, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi khó chịu khi thấy nàng.
Giang Diệu hành lễ xong, liền bị Hoắc Tuyền kéo tới, hai người cùng nhau ngồi vào bên người nàng.
Hoắc Tuyền nở nụ cười lộ ra song cằm, nhìn Giang Diệu nhân tiện nói: “Diệu Diệu muội cũng khôngbiết, chị họ ta mới vào cửa đã mang thai, đường tỷ phu của ta vui mừng đến hỏng luôn rồi.”
Hoắc Vi chợt tỉnh táo lại, gương mặt đỏ ửng một trận nói: “Mấy ngày trước đây mới phát hiện được, nhưng cũng chỉ mới có một tháng à, mà mẫu thân cũng đã nói rồi, không nên lộ liễu quá mức, qua ba tháng thai nhi mới ổn định lại." Tuy nói không muốn lộ liễu, nhưng Hoắc Vi tràn đầy ý cười, hiển nhiên là rất vui mừng.
Giang Diệu cũng vì nàng ấy cảm thấy vui vẻ, thật lòng nói: “Chúc mừng Vi tỷ tỷ, đây quả là phúc lớn.”
Tất nhiên Hoắc Vi nghe được sự ước ao từ trong giọng nói Giang Diệu, nhất thời tâm tình cũng tốt hơn một chút. Dù sao bây giờ ai cũng đã lập gia đình, mọi chuyện đã qua, không cần so đo thiệt hơn nữa.
Giang Diệu nhìn bụng to của Hoắc Tuyền, lại nhìn Hoắc Vi cũng đang mang thai, chỉ cảm thấy thật là kỳ diệu, lúc trước còn đứng chung với nhau lén lút thảo luận đi ra ngoài chơi, mỗi lần đều có Hoắc Vi nhát gan không cho các nàng hồ nháo, nhưng nếu các nàng muốn hồ nháo, cũng không có ai ngăn cản được, có điều lúc đó nàng ấy vẫn đi ra ngoài chơi với các nàng. Bây giờ đây, ai trong bọn họ đều đã gả đi, còn mang thai hài tử, đảo mắt một cái sẽ làm mẫu thân.
Hoắc Tuyền trêu ghẹo nói: “Diệu Diệu muội cũng mau cố gắng tăng tốc lên, đến lúc đó chúng ta định thông gia từ bé, thấy sao? Hài tử của muội và Tuyên Vương, mặc kệ là trai hay gái, nhất định bọn chúng đều dễ thương.”
Nghĩ đến tối hôm qua Lục Lưu đã nói là không vội, Giang Diệu cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng ngượng ngùng. Nhưng trong lòng lại rất muốn: Đứa nhỏ này, đâu phải muốn thì có thể mang thai được. Hơn nữa, nàng mới không vội đâu.
Cùng Hoắc Tuyền trò chuyện vài câu, liền thấy các cô nương khác ở Bình Tân Hầu phủ lần lượt đi vào. Các chị em họ của nàng ấy thăm hỏi lẫn nhau, Giang Diệu rất thức thời kiếm cớ đi ra ngoài một chút.
đi tới hoa viên, đúng là trùng hợp, gặp phải Trưởng công chúa và Phò mã Tiết Đằng. Giang Diệu cười cười bước qua chào hỏi.
Trưởng công chúa luôn luôn uy dũng, bây giờ đã gả làm vợ người ta, đúng là có thêm mấy phần ý vị của nữ nhân. Tiết Đằng đi bên cạnh mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc thêu những đường vân mây, vóc người cao to kiên cường, toàn thân tỏa ra một luồng hương vị của nam nhân đi ra từ trong trong quân doanh. Nhưng vào lúc này, gương mặt ngăm đen của Tiết Đằng căng thẳng chăm chú, đi ở bên cạnh trưởng công chúa, lải nhải như bà mẹ già: “đi chậm một chút, cẩn thận té.”
Trưởng công chúa lườm y một cái, nói: “Yên tâm, sẽ không làm ngã nhi tử của chàng đâu. Chàng nhớ cách xa ta ra một chút, nóng chết đi được”
Tiết Đằng không đồng ý. Đổi lại thành ngày thường, y sớm đã bế cả người nàng lên, trực tiếp vác vào trong phòng để giáo huấn, làm gì có chuyện khom lưng cúi đầu làm ra vẻ đáng thương ở trước mặt nàng? Chỉ là Tiết Đằng nhớ kỹ lời mẫu thân của mình, hiện nay chỉ có thể đem thê tử đang mang thai này xem là Bồ Tát cung phụng, mặc nàngđánh chửi sai khiến.
Đường đường là một Đại tướng quân, ở trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã, bây giờ lại rơi vào tình cảnh phụ nhân nói gì nghe nấy, nếu như bị huynh đệ ở quân doanh nhìn thấy, vậy mặt mũi của y còn đặt ở nơi nào đây?
Trong giọng nói của trưởng công chúa tràn đầy ghét bỏ, nhìn thấy Giang Diệu ở đó, mớ nở nụ cười rạng rỡ bước nhanh tới.
Sao lại đi nhanh như vậy! Tròng mắt Tiết Đằng cũng muốn rớt ra, vội vàng đi tới bên cạnh nàng ấy, nói: “đi chậm một chút!"
Trưởng công chúa đi tới trước mặt Giang Diệu, buồn phiền nhíu lông mày, dùng cùi chỏ mạnh mẽ đâm vào ngực Tiết Đằng một cái, nói: “Cút lão nương xa một chút!”
Trưởng công chúa là người tập võ, sao sức mạnh có thể nhẹ nhàng giống như các nữ tử khuê các bình thường được, Tiết Đằng bị đánh che ngực hít một ngụm khí lạnh, lại nghe nàng ấy nói như vậy, vội phản bác: “không được nói chuyện thô tục.”
Trưởng công chúa trừng y: “không phải hôm qua chàng cũng nói sao?”
Nhất thời Tiết Đằng không có cách nào phản bác.
Sau khi biết trưởng công chúa mang thai, mẹ chồng liền ngàn dặn vạn dò, cẩn thận mọi bề, tuyệt đối không nói lời thô tục, mất công hài tử trong bụng nghe thấy, bị nàng dạy hư sẽ không tốt! Nhưng trưởng công chúa là người có tính tình phóng khoáng, mỗi lần kích động sẽ không kiềm chế được nói lời thô tục, Tiết Đằng cũng vậy, tuy là quý công tử của gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đã ở trong quân doanh lăn lê bò lết, tuy rằng có một khuôn mặt nhã nhặn, nhưng đã sống với huynh đệ trong đó mộtthời gian dài, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất, thành một hán tử thô lỗ thích văng tục khi hăng hái.
Nhìn đôi này oan gia vui vẻ này, Giang Diệu nở nụ cười thật tươi, quay về trưởng công chúa nói: “Trưởng công chúa cũng có tin vui sao? Đây là chuyện đáng mừng nha."
Xác thực là chuyện vui.
Trưởng công chúa cong môi cười cười, vỗ bụng bằng phẳng của mình mấy cái, nói: “Mới ba tháng, còn sớm lắm.”
Sắc mặt Tiết Đằng cũng thay đổi theo, vội nắm lấy cánh tay của trưởng công chúa, lạnh lùng nói: “Nàng cho mình là dưa hấu sao, vỗ nhẹ một chút.”
Tâm tình của phụ nữ có thai thường lúc lên lúc xuống, huống hồ tính tình của trưởng công chúa luôn thẳng thắn nóng nảy, bắt nàng ấy phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ dưỡng thai, chuyện này cũng khôngđược động, chuyện kia cũng không được làm, quả thực muốn chọc nàng ấy tới điên lên. Chỉ có thể đấu võ mồm với Tiết Đằng cho đỡ chán, ở trong phủ đã quen thuộc, hiện tại ngay ở trước mặt Giang Diệu, cũng có chút không khống chế được, nói: “thì sao? Ta thích đập con ta đó, chàng theo ồn ào làm gì? Nhi tử theo ta, sinh long hoạt hổ, nếu chỉ vỗ mấy cái đã yếu ớt, thì loại con trai này sinh ra cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tiết Đằng hít sâu một hơi, quay sang Giang Diệu nói: “Diệu Diệu, ta đưa trưởng công chúa đi về nghỉ trước, chờ một lát nữa sẽ trò chuyện với muội.”
Trưởng công chúa vội nói: “Đừng, ta đã lâu rồi không gặp Diệu Diệu, còn có rất nhiều chuyện muốn nóivới nàng... Này! Tiết Đằng, chàng mau thả ta xuống, nếu không lão nương sẽ không sinh nhi tử cho chàng nữa!”
Tiết Đằng không để ý tới, trực tiếp ôm nàng dâu nhỏ ầm ĩ này đến Ngọc Minh cung nghỉ ngơi, nhất định phải giao kèo rõ cùng nàng mới được.
Hai vợ chồng son này, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, Giang Diệu nhìn thấy có chút ao ước. Tuy nàng vói Lục Lưu cũng rất ngọt ngào, nhưng mọi chuyện hắn đều nghe theo nàng... Có điều, nàng mới khôngmuốn cãi nhau với Lục Lưu đâu. Chỉ là, nhìn từng người từng người các nàng, ai ai cũng đã mang thai, Giang Diệu nhìn thấy trông mà phát thèm.
Bảo Cân hiểu biết tính Vương phi nhà mình, nhỏ giọng nói: “Vương phi và Vương gia vừa mới thành thân, hài tử này rất nhanh sẽ có.” Các nàng đều là những nha hoàn hầu hạ trong phòng, cũng là người hiểu rõ nhất tình cảm hai vợ chồng ngọt ngào đến bao nhiêu, mỗi lần dẹp phòng, đệm giường ướt đẫm, nhìn thấy rất ngượng ngùng.
Giang Diệu gật đầu ừ một tiếng, mới tiếp tục đi về phía trước.
không ngờ người chạm mặt nàng vào lúc này, cũng là người mà nàng không muốn gặp nhất.
Vệ Bảo Linh cũng hơi kinh ngạc, nàng ta ưỡn thẳng sống lưng, dùng tay đỡ cái eo, vác bụng chậm rãi bước qua, nói: “Ồ, ta còn tưởng là ai, hóa ra lại là là Tuyên Vương phi?”
Hôm nay tham gia yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu, tất nhiên Vệ Bảo Linh không đến đây một mình, mà có thêm phu quân Phùng Ngọc Tuyền luôn đi kè kè bên cạnh. Chỉ là Phùng Ngọc Tuyền vừa nhìn thấy Giang Diệu, đôi mắt gần như không thể rời đi, đầy mờ ám. Thành thân xong quả thật khác hẳn, lại nghĩ đến thê tử của y, vừa mới kết hôn đã có cái bụng to chình ình, một chút cũng không được chạm vào, làm y phải giống như trước đây đi tìm nữ nhân khác... Cũng không biết thành thân với chưa thành thân khác nhau ở chỗ nào? Tại sao lại bắt y phải hầu hạ thêm một bà cô nữa?
Quạt giấy trên tay Phùng Ngọc Tuyền “phạch” một tiếng đóng lại, động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng tiêu sái, mà diện mạo y khá tuấn tú, đuôi lông mày đều hiện hết nét phong lưu, y cứ nghĩ cônương nào cũng sẽ bị dáng vẻ phong lưu của mình mê hoặc. Nhưng hiển nhiên, bộ dáng này ở trước mặt Giang Diệu không có tác dụng. Phùng Ngọc Tuyền lúng túng mỉm cười, nói: “Giang muội muội.”
Trong lòng Vệ Bảo Linh ghét bỏ Phùng Ngọc Tuyền một ngàn một vạn lần, nhưng ai bảo nàng ta đã gả cho y rồi, chưa kể lại còn mang thai hài tử của y? Khối thịt trong bụng này, nếu lúc trước nàng ta phát hiện sớm hơn, sẽ quyết tâm không giữ lại nó, nhưng bây giờ đã mang lâu ngày rồi, cũng sinh ra chút cảm tình. Tuy nói nàng ta không thích phu quân này, nhưng cũng không có cách nào khoan dung hắnmắt đi mày lại với nữ nhân khác ở ngay trước mặt mình.
Vệ Bảo Linh xì một tiếng, nói: “thì ra là Giang muội muội, bây giờ người ta đã là Tuyên Vương phi, cẩn thận bị Tuyên Vương phát hiện, đánh gãy chân chó của ngươi!”
Phùng Ngọc Tuyền run lên một cái, nghĩ đến năm ngoái y không chỉ một lần bị đánh đả thương cái thân tàn này, không đúng, mà đã đánh gãy luôn cái chân của y, giờ khắc này nhìn thấy tiểu Vương phi yểu điệu, mà người ngọc quyến rũ này lại thuộc về người khác, hơn nữa lại là của Diêm Vương sống Tuyên Vương kia, cho dù y có tà tâm cũng không gan làm.
Lúc này Phùng Ngọc Tuyền vội dẫn Vệ Bảo Linh đi mất.
Giang Diệu thoáng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn mũi giày của mình một chút, sau đó mới nói với Bảo Cân, “Chúng ta đi tìm Vương gia đi.”
Bảo Cân trả lời: “Được, vậy nô tỳ dẫn Vương phi qua đó.”
Giang Diệu trực tiếp tới tìm Lục Lưu sẽ không ổn, nên để Bảo Cân qua đó thông báo với Lục Hà mộttiếng, còn nàng thì đứng trong đình hóng gió bên cạnh ao hoa sen ở Ngự Hoa Viên.
Lá sen trong ao hình tròn, mặt nước màu xanh thăm thẳm, Giang Diệu lẳng lặng đứng ở một bên, nghĩ tới những người mình vừa gặp phải, ai ai cũng đã mang thai. Nếu nàng nói không ước ao là gạt người, nhưng chuyện này, nếu vội vàng cũng không được. Huống hồ hiện tại nàng còn đang bị trướng bụng, vô cùng khó chịu, Giang Diệu càng lúc càng ảo não, chỉ buồn bực muốn nhanh chóng gặp mặt Lục Lưu.
Nghe có tiếng bước chân, Giang Diệu lập tức quay người sang, nhìn thấy hình ảnh Lục Lưu mặc cẩm bào màu xanh ngọc đang vội vã lại đây, liền lập tức nhào tới.
Lục Lưu mới từ Ngự thư phòng đi ra. Mấy năm qua Cảnh Huệ Đế luôn ỷ lại hắn, không muốn hắn đi Dân Châu, nhưng hắn biết, đã đến thời điểm hắn nên buông tay. Với lại, bây giờ hắn đã là người lập gia đình, không dư thừa nhiều tinh lực đi xử lý chuyện khác.
Lục Lưu ôm chặt lấy người trong lồng ngực, bàn tay to vỗ về cái ót của nàng, giọng nói ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”
Giang Diệu không được thoải mái cho lắm, đầu nhỏ từ trong lồng ngực hắn nâng lên, lúng túng cười cười, đôi mắt óng ánh nói: “không có gì, chỉ là muốn gặp chàng thôi.” Nàng lại lo lắng hỏi, “không làm lỡ chính sự của chàng chứ?”
Lục Lưu nói không có, liền ôm nàng chặt hơn chút.
Khóe miệng Giang Diệu vểnh vểnh, chỉ cảm thấy hai người như vậy cũng rất tốt nha. Gương mặt nàng nhiễm ý cười, tất cả cảm giác tân hôn ngọt ngào đều hiện lên mặt, theo bản năng kéo ống tay áo Lục Lưu, lại nghe thấy “Bịch” một trận tiếng vang thanh thúy, hình như có món đồ gì rớt xuống đất.
Nàng vội vàng chui ra khỏi lồng ngực Lục Lưu, cúi đầu đi tìm, nhìn thấy có một bình nhỏ lăn tới dưới chân ghế đá, liền khom lưng cầm nó lên.
Cũng may chưa bị bể.
Giang Diệu thở ra một hơi dài, chuẩn bị trả lại cho Lục Lưu, nhưng nàng cẩn thận nhìn lại, cảm thấy có cái gì không ổn, bèn cầm bình nhỏ đưa tới trước mặt hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Đây là cái gì? Thân thể chàng không khỏe ở đâu sao?”
Kiếp trước Giang Diệu luôn luôn mang theo vài viên thuốc trong người, đối với mấy loại thuốc đựng trong bình nhỏ này, cũng có vài điểm quen thuộc. Nhưng mà kiếp này thân thể nàng đã khỏe mạnh từ nhỏ, đúng là không đụng tới những thứ này nữa. Nàng lo lắng thân thể Lục Lưu có vấn đề, nhưng rõràng hắn cường tráng như vậy, chưa từng nghe nói hắn có bệnh tật gì. Nàng nhìn Lục Lưu, thấy môi hắn mím lại không chịu nói, càng lúc càng lo lắng đến hỏng rồi, chỉ cảm thấy mình không xứng với chức thê tử, mà ngay cả phu quân bắt đầu uống thuốc từ lúc nào cũng không biết.
Lục Lưu thấy nàng sốt ruột đến mức phát khóc, lúc này mới giang tay ôm nàng vào lòng, mở miệng nói: “Diệu Diệu, mấy năm nữa chúng ta sẽ sinh hài tử, được không?”
Trong mắt Giang Diệu chứa đầy lệ, chỉ lo Lục Lưu bị bệnh gì không chữa được. Vào lúc này nghe hắnnói ra, nhất thời liền sửng sốt, cũng lập tức rõ ràng viên thuốc này có tác dụng gì.
Nàng tức giận đến rơi nước mắt, cầm bình nhỏ trong tay, hung hăng ném xuống đất, lớn tiếng mắng: “Lục Lưu, chàng là tên khốn khiếp!”