Chẳng bao lâu sau Giang Diệu liền biết Lục Lưu không phải là háo sắc không biết trời đất mà là đang ôm cây đợi thỏ.
Trong khu vườn hoa này vốn không hề có thị vệ canh gác, hai nha hoàn của nàng không biết hắn đã sử dụng biện pháp gì mà tách đi rồi, toàn bộ nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Nàng cọ chóp mũi vào vạt áo hắn, hai người tựa sát vào nhau, có thể rõ ràng ngửi được hơi thở, nhịp tim đập như hoà vào nhau. Giống như đã làm chuyện trái với lương tâm, Giang Diệu có chút chột dạ.
Vốn dĩ ôm một cái cũng đã đủ khác người, bàn tay của hắn còn xấu xa sờ chỗ không nên sờ như thế, Giang Diệu liền bực đến mức lập tức đem hắn đẩy ra.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, thật sự là ngày càng lấn tới, xem nàng là quả hồng mềm muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được à.
Tiểu cô nương mặt hoa ửng đỏ, nũng nịu oán giận gọi tên của hắn. Lục Lưu ngoan ngoãn nhận sai ngay lập tức: “Được rồi, không chạm vào nàng nữa, được chưa?”
nói giống như nàng vô cớ gây sự vậy. Giang Diệu trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên phát hiện hôm nay hắn áo mũ chỉnh tề, ăn mặc sang trọng khí thế hơn ngày thường rất nhiều.
Cũng đúng thôi, từ nhỏ hắn đã xem Trưởng công chúa như muội muội ruột của mình, mà hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, vốn nên chọn một trong các hoàng tử của tiên hoàng đưa nàng xuất giá, nhưng Trưởng công chúa lại không chọn huynh trưởng ruột thịt, mà là đem chuyện này giao cho đường huynh Lục Lưu. Đủ thấy huynh muội hai người tình cảm thâm hậu đến bực nào.
Giang Diệu không muốn đơn độc ở riêng với hắn như thế này, chỉ nhìn hắn nhiều thêm vài lần, sau đó nói: “Ta phải trở về.”
Thấy nàng đề phòng mình như thế, Lục Lưu thật ra cảm thấy có chút thất bại. hắn vốn tưởng rằng, sau đêm giao thừa lần đó nàng sẽ càng thân cận với hắn hơn, ai ngờ lại càng xa lạ hơn. Tuy nàng khôngnói, nhưng hắn cũng hiểu đại khái, nên hắn cũng không thả nàng ra, mà bước lên hai bước, cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện đêm đó là ta không đúng. Nàng mắng ta hạ lưu cũng được vô sỉ cũng thế, nhưng đừng trốn tránh ta như thế, được không?”
Giang Diệu ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ một đại nam nhân như Lục Lưu, lại là một người có tâm tư tinh tế như thế. Hơn nữa, nàng nghe thấy hắn thay đổi xưng hô, trong lòng không khỏi có chút hơi mừng thầm. Giang Diệu tự nhận mình không phải loại người ngượng ngùng xoắn xít, nhưng cô nương gia đối với loại chuyện này, đúng là không thể nào phóng khoáng cho nổi.
Nàng nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cũng không thể trách chàng…… Chỉ là, ta sợ chàng sẽ khinh thường ta. Chúng ta…… Chúng ta vẫn chưa thành thân mà.” nói xong lời cuối cùng, Giang Diệu có chút không đủ tự tin.
Vẫn còn chưa thành thân, đã nằm chung trên một giường.
Nhưng khi đó chỉ cảm thấy ngọt ngào và kích thích, đâu có nghĩ nhiều như vậy? Nhưng cũng may…… Vẫn chưa làm ra chuyện khác người.
Lục Lưu lại bắt ngay trọng điểm, nói: “Vậy chúng ta thành thân sớm một chút.”
Nằm mơ đi.
Giang Diệu lại trừng mắt liếc hắn nói: “Chờ thêm hai năm nữa đi.” nói xong, giống như sợ hắn sẽ đánh nàng, nhanh chân bỏ chạy.
Lục Lưu bị hành động vô lại của nàng làm giận đến bật cười. Nếu nàng chạy chậm một chút, hắn thậtsự muốn đem nàng vác lên đánh một trận vào mông nàng.
Hai năm, vậy mà nàng cũng nói được.
•
trên đường trở về Ngọc Minh cung, Bảo Cân cùng Bảo Lục cũng vừa ra tới. Giang Diệu trách: “đi đâu vậy? Sao lại không nói với ta một tiếng?”
Hai nha hoàn nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhanh như vậy đã trở lại, hiểu được tiểu thư cùng Tuyên Vương đại khái chỉ là nói nói mấy câu mà thôi, không có làm chuyện gì khác. Bảo Lục chớp chớp đôi mắt to tròn xoe, khuôn mặt nhỏ mượt mà ẩn chứa ý cười, lẩm bẩm nói: “Gặp Lục Hà Lục đại ca, nói nói mấy câu, cho nên……”
Lục Hà văn nhã tuấn tú, nếu đổi thân xiêm y, dựa vào khí chất cùng cách nói của y, nói là cậu ấm quý tộc thế gia, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi. Giang Diệu biết năng lực của Lục Hà thì hai nha hoàn nhà nàng làm sao là đối thủ của y, chỉ vài câu đã dễ dàng gạt đi rồi. Huống hồ, hiện giờ nàng và Lục Lưu cũng đã đính thân, hai người họ càng thêm ít đề phòng. Nhớ đến những lời Lục Lưu vừa nói, Giang Diệu cúi đầu nắm chặt đầu ngón tay, khẽ cau mày.
Nàng thật sự không muốn thành thân sớm như thế.
Vào Ngọc Minh cung, nhìn thấy một số cung nữ mới xuất hiện thêm, Giang Diệu biết có lẽ Trang thái phi đã đến, bước vào bên trong, quả thực thấy Trang thái phi đoan trang dịu dàng đứng ở bên cạnh Trưởng công chúa. Bên cạnh Trang thái phi, là Trần thất tiểu thư Trần Ngưng Kiều của Trần phủ vẫn đoan chính thanh nhã lịch sự trước sau như một.
Lúc Trần Ngưng Kiều thấy Giang Diệu, ánh mắt theo bản năng liền lộ ra vẻ chán ghét, mới đầu ấn tượng của nàng ta đối với Giang Diệu khá tốt, nhưng hiện nay bản thân nàng ta không như ý nguyện lên làm Tuyên Vương phi, lại để tiểu nha đầu này nhanh chân đến trước, trong lòng Trần Ngưng Kiều đương nhiên không thoải mái. Nhưng cho dù không thoải mái cũng không có biện pháp, sau khi Lục Lưu cùng Giang Diệu đính thân, Trang thái phi cũng tìm một mối lương duyên cho Trần Ngưng Kiều, dù trong lòng Trần Ngưng Kiều ngàn vạn lần không muốn, nhưng Tuyên Vương người ta cũng đã đính thân, đã biểu hiện rõ là hoàn toàn vô tình với nàng ta, nàng ta cũng không thể năm lần bảy lượt dán sát lại mãi. cônương gia rụt rè, e thẹn tóm lại vẫn nên phải có.
Giang Diệu tiến lên, dịu dàng uốn gối, hướng tới Trang thái phi hành lễ.
Mắt Trang thái phi mỉm cười, trên dưới đánh giá một phen, khen ngợi: “cô nương gia cập kê xong đúng là khác hẳn, lúc trước nhìn còn có chút ngây ngô trẻ con, lúc này lại duyên dáng yêu kiều, giống như chỉ qua một đêm liền trưởng thành, Tuyên Vương thật sự có phúc.”
Lúc này, Giang Diệu không cần lên tiếng, chỉ thoáng cúi đầu, làm ra bộ dáng cô nương gia thẹn thùng là được.
Trang thái phi nhìn cô nương xinh xắn trước mặt, lại nhìn sang cháu gái bên cạnh. Cháu gái của bà bộ dáng đích thực không kém, nhưng nếu muốn so với Giang Diệu thì cũng còn kém xa. Dù sao, Giang Diệu cũng chính là con gái của Giang Chính Mậu cùng Kiều Uyển xinh đẹp, cho dù chỉ kế thừa dung mạo của cha và mẹ thôi cũng đã xuất sắc hơn người. Huống chi lại xuất sắc vượt mức hơn cả cha mẹ.
Trưởng công chúa đang được cung nữ hầu hạ trang điểm cũng mở miệng nói: “Mẫu phi cũng đừng trêu ghẹo Diệu Diệu thêm nữa, Diệu Diệu da mặt mỏng, nếu còn nói tiếp nàng sẽ mắc cỡ đến ngất xỉu mất."
Giang Diệu thoáng ngước mắt nhìn về hướng Trưởng công chúa, nàng biết ngày thường Trưởng công chúa không thích son phấn, có đôi khi tham dự trường hợp quan trọng, yêu cầu ăn diện lộng lẫy, cũng chỉ quan tâm đến y phục, còn trên mặt lại không quan tâm nhiều. Nhưng hôm nay là ngày xuất giá, theo tập tục xuất giá của Đại Lương, tân nương tử xưa nay phải trang dung diễm lệ tinh xảo, phấn son rực rỡ, khi soi gương có đôi khi ngay cả chính họ cũng nhận không ra. Nhưng hôm nay nhìn Trưởng công chúa trang điểm rực rỡ, Giang Diệu lại cảm thấy trước mắt sáng ngời, sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.
Thầm nghĩ nếu ngày thường Trưởng công chúa chỉ cần trang điểm nhẹ, tất nhiên cũng là một cô nương bá mị thiên kiều.
Điều này làm cho Giang Diệu nhớ tới mẫu thân của Trưởng công chúa là Vinh phi. Nghe nói dung mạo và tính tình của Trưởng công chúa rất giống Vinh phi, thầm nghĩ nếu Vinh phi không có dung nhan khuynh thành, thì Cảnh Hoài đế lúc trước cũng sẽ không mãi nhớ nhung vị nữ tướng quân này, cho dù bẻ gãy đôi cánh của nàng, cũng muốn đem nàng nạp vào hậu cung.
Trang thái phi luôn nở nụ cười, khi mới nhìn thì ấm áp ôn hòa, thêm nữa tính tình bà dịu dàng mềm mại, tất nhiên sẽ làm người ta sinh ra một loại cảm giác rất thân thiết. Nhưng nhìn lâu, sẽ có thể cảm nhận ra phần thân thiết này kỳ thật là xa cách. Giang Diệu nhớ tới lời Lục Lưu nói với nàng lần trước. Lục Lưu bảo nàng đề phòng Trang thái phi, hiển nhiên vị Trang thái phi này là một người thâm tàng bất lộ. Nhưng có thể làm người thắng cuối cùng trong chốn hoàng cung này, vị Trang thái phi này đương nhiên cũng có bản lãnh riêng.
Trưởng công chúa che chở cho Giang Diệu, Trang thái phi tất nhiên cũng không cất tiếng trêu ghẹo nữa.
Sau khi Trang thái phi đến không lâu, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu cũng tới.
Thấy Thái Hậu, Giang Diệu lui sang một bên hướng tới hai người hành lễ, Trang thái phi cũng cung kính đứng ở một bên.
Thái Hậu là em họ của tiên đế, thân phận thiên chi kiều nữ, tất nhiên có vài phần cao ngạo hơn Trang thái phi. Trước khi hoàng hậu Hoắc Tuyền vào cung, hậu cung trên danh nghĩa là Thái Hậu làm chủ, nhưng ai chẳng biết Thái Hậu này chỉ là cái thùng rỗng, Trang thái phi mới là người chân chính nắm thực quyền. Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, thái độ của nàng đối với Thái Hậu lại không hề coi thường giống Cảnh Huệ Đế, mỗi ngày đều đến chỗ của Thái Hậu để thỉnh an, lễ nghĩa chu đáo, không hề chậm trễ. Ban đầu Thái Hậu cho rằng Hoắc Tuyền đang làm bộ làm tịch, nhưng sau này thấy nàng ấy thực sựxuất phát từ chân tâm, cũng đối với đứa nhỏ này thêm nhiều vài phần thân thiết. Lúc này Hoắc Tuyền mang thai, Thái Hậu cũng cảm thấy vui mừng thực sự cho nàng. Thái Hậu đương nhiên rõ ràng hơn ai hết, ở trong hoàng cung này, không có gì vững chắc bằng sinh ra một vị hoàng tử.
Thái Hậu nhìn bộ dạng nhu nhược dối trá đó của Trang thái phi, càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, cũng không thèm đưa mắt nhìn thêm nữa, thấy Trưởng công chúa cũng đứng dậy, liền nói: “Minh Hà không cần quan tâm đến Ai gia, cứ tiếp tục trang điểm đi, đừng để trễ giờ lành.”
Trưởng công chúa gật đầu, lại nhìn sang cười với Hoắc Tuyền bên cạnh Thái Hậu, tiếp tục ngồi xuống trang điểm.
Hoắc Tuyền cùng trưởng công chúa nói nói mấy câu, sau đó nói với Thái Hậu: “Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài dạo một chút.” Nàng lại nhìn về phía Giang Diệu, “Cũng đã lâu không cùng Diệu Diệu nói chuyện, con rất nhớ muội ấy.”
Thái Hậu lúc này mới chú ý tới tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, liền quay sang quan tâm dặn dò Hoắc Tuyền vài câu.
Giang Diệu hiểu ý tiến lên, cùng Hoắc Tuyền đi ra cửa điện, lúc này mới thở phào một hơi thật dài, lại nghe Hoắc Tuyền bật cười, nói: “Diệu Diệu muội không cần sợ hãi, kỳ thật Thái Hậu một chút cũng không đáng sợ……”
Nhưng Thái Hậu này thanh danh cũng không được tốt nha! Nếu đem so Trang thái phi dịu dàng hiền thục, quả thực coi như người đàn bà đanh đá. Lúc còn trẻ thì đanh đá ghen tị, kiêu căng ương ngạnh, nếu không có Cảnh Hoài Đế nghĩ tình biểu huynh muội, cũng sẽ không dung túng bà như vậy. Sau đó Cảnh Hoài Đế độc sủng Vinh phi, vị Hoàng Hậu ghen tị này lại càng tìm đủ mọi cách làm khó dễ Vinh phi, lúc này mới đem Cảnh Hoài Đế càng đẩy càng xa, đến cuối cùng ngay cả đứa con nối dõi để an ủi cũng không có.
Nhưng —— nàng cũng nghe nói, Thái Hậu đối với đứa con dâu Hoắc Tuyền này lại không tệ.
Giang Diệu nhất thời sinh ra một cảm giác sùng bái đối với Hoắc Tuyền, có thể đem bà mẹ chồng ác danh có tiếng đó dỗ đến hiền lành thế này.
Giang Diệu nói: “Nhìn thấy Tuyền tỷ tỷ cùng Thái Hậu nương nương ở chung hòa hợp như thế, ta cũng an tâm rồi……” Mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay luôn là vấn đề khó, huống chi là một người mẹ chồng tính tình nóng nảy hung hăng thế này, phu quân vốn cũng không phải người mình thích, nếu lại gặp phải người mẹ chồng như vậy, Giang Diệu thật đúng là đổ mồ hôi lạnh lo cho Hoắc Tuyền.
Hai người chậm rãi đi tới, bởi vì Hoắc Tuyền mang thai, Giang Diệu liền ở bên cạnh đỡ nàng ấy. Dù sao trong bụng nàng ấy nếu là đứa bé trai, thì đó chính là thái tử tương lai, rất quý giá.
Có lẽ là có thai, gương mặt của Hoắc Tuyền cũng hiền hoà dịu dàng hơn ngày thường, nàng nói: “Chỉ là một người đáng thương, trên mặt nhìn hung hãn mà thôi. Ở chung với Mẫu hậu, ta cảm thấy rất thoải mái.”
Tình cảnh hiện giờ của Hoắc Tuyền Giang Diệu đương nhiên yên tâm. So với đời trước, thật sự là tốt hơn rất nhiều. nói đến Thái Hậu, Giang Diệu liền nghĩ, nếu sau này khi mình gả đến Tuyên Vương phủ, thì ngay cả mẹ chồng cũng không có. Mẫu thân của Lục Lưu đã mất sớm, còn mẹ kế tiểu Tống thị, nghe đồn sau khi Tuyên Vương gia trước chết, đã trở nên điên khùng, cũng không biết đã được an trí ở nơi nào. Tuy rằng nàng gả qua đó không có cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu mẫu thân của Lục Lưu còn sống trên đời, tất nhiên cũng sẽ là một người dịu dàng rộng lượng.
nói chuyện với Hoắc Tuyền một lát, Giang Diệu mới thật cẩn thận mở miệng hỏi một câu: “Tuyền tỷ tỷ, Hoàng Thượng hắn…… hắn đối xử với tỷ có tốt không?”
Hoắc Tuyền cười cười: “So với dự đoán trước đó của ta thì cũng không tệ.”
Tuy rằng trên mặt Hoắc Tuyền đang nở nụ cười, nhưng Giang Diệu biết, cho dù hiện tại Hoắc Tuyền đang mang con của Cảnh Huệ đế trong người, nhưng đối với y, cả hai cũng chỉ tương kính như tân. không động lòng thật sự cũng tốt, dù sao thì ân sủng của hoàng đế cũng không bao giờ bền vững, tâm tính như hiện tại của Hoắc Tuyền mới là chính xác nhất. Nhưng Giang Diệu lại tiếc hận không thôi, mộtcô nương tốt như thế, vốn nên được phu quân nuông chiều mới phải.
Phía bên này, Thái Hậu và những người khác đang ở cùng Trưởng công chúa trang điểm mặc giá y, và một ít hoạt động khác, Giang Diệu với thân phận đó không đủ tư cách tham gia. Nàng nhìn Tiết Đằng trên người mặc hỉ bào chói lọi, mang Trưởng công chúa đón đi, liền cũng lên xe ngựa, đến Tiết phủ uống rượu mừng.
Đội ngũ đón dâu kéo dài mười dặm hồng trang, nên tất nhiên không nhanh như xe ngựa của Giang Diệu, đợi đến khi Giang Diệu đến Tiết phủ, Trấn Quốc Công phủ và những người khác đều có mặt. Giang Diệu đi theo bên cạnh mẫu thân nhà mình, nhìn Trưởng công chúa vào cửa.
Theo lý thuyết là Tiết Đằng cưới Trưởng công chúa, Tiết Đằng nên đến phủ của Trưởng công chúa ở, nhưng Tiết Đằng là con trai một, vả lại Trưởng công chúa cũng đồng ý sống chung với cha mẹ chồng, liền dứt khoát giống như các nàng dâu khác, gả đến Tiết phủ. Bởi vậy, Tiết phụ Tiết mẫu có thể ngày ngày gặp được con trai, nên đối với nàng dâu hoàng gia này cũng tăng thêm vài phần cảm kích.
Buổi tối Giang Diệu ngồi ở giữa mẫu thân cùng Nhị tẩu cùng nhau ăn uống. Đột nhiên thấy nha hoàn hầu bên cạnh Tiết Kim Nguyệt vội vàng chạy đến, dán sát vào tai nàng ấy nói gì đó, làm cho sắc mặt Tiết Kim Nguyệt đại biến.
Giang Diệu theo bản năng hỏi: “Nhị tẩu, sao thế?”
Tiết Kim Nguyệt một khi gặp chuyện liền hoảng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nói: “Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện.”
Cảnh Huệ Đế cùng Trưởng công chúa tỷ đệ tình thâm, hôm nay Trưởng công chúa xuất giá, tất nhiên sẽcùng Hoàng Hậu Hoắc Tuyền cùng nhau đến tham dự hỉ yến. Hoắc Tuyền mang thai, rượu mừng mới uống được một nửa, cảm thấy thân mình không khỏe, Cảnh Huệ Đế lập tức mang theo Hoắc Tuyền đến sương phòng nghỉ tạm.
Nào ngỡ nửa đường Vệ Bảo Linh bỗng nhiên cản đường đi của hai người. Lúc trước Vệ Bảo Linh đi tìm Cảnh Huệ Đế hai lần, nhưng Cảnh Huệ Đế quyết tâm muốn đem nàng hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền, sáng nay Vệ Bảo Linh lại ôm một tia hy vọng cuối cùng là đi tìm Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa cũng không thể giúp gì. Hôm nay thừa dịp Cảnh Huệ Đế ra cung, liền lại đến tìm y thêm một lần nữa.
Vệ Bảo Linh vốn là người lòng dạ hẹp hòi, từ nhỏ đã được Cảnh Huệ Đế cưng chiều, trước mắt nhìn thấy Cảnh Huệ Đế ôm Hoắc Tuyền, lại thấy bụng của Hoắc Tuyền hơi phồng lên, trong lòng càng đố kỵ sâu hơn, vội tiến lên cùng Cảnh Huệ Đế dây dưa. Cảnh Huệ Đế nể tình cảm ngày xưa với Vệ Bảo Linh, nên chỉ có thể ôn tồn khuyên nàng mau chóng trở về, đỡ phải lại làm hỏng thanh danh, dù sao đối với vị biểu muội này, y cũng thật lòng thương yêu.
Vệ Bảo Linh làm sao đồng ý? Khuôn mặt nhỏ gầy gò khóc như hoa lê dính hạt mưa, nói cái gì cũng không chịu buông tay Cảnh Huệ Đế ra, buộc y phải hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Phùng Ngọc Tuyền.
Cảnh Huệ Đế bất đắc dĩ đem tay áo kéo trở về, đã làm cho Vệ Bảo Linh tức muốn hộc máu, tiện tay cầm chung trà nha hoàn vừa bưng ngang, ném mạnh vào bụng của Hoắc Tuyền. Cảnh Huệ Đế nhìn thấy, vội vàng bước đến cản ở trước mặt Hoắc Tuyền.
không ngờ chung trà kia ném lệch, văng trúng đầu của Cảnh Huệ Đế, máu chảy không ngừng làm Vệ Bảo Linh sợ hãi.