Tấm mành đang buông xuống được nhẹ nhàng nhấc lên, âm thanh Bảo Cân Bảo Lục sát ở bên tai, làm Giang Diệu bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức ngồi dậy trên giường nhỏ.
Nhìn chiếc chăn gấm màu đỏ có thêu hình chim Phượng đang đắp trên người, Giang Diệu chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, gương mặt theo bản năng nở nụ cười. Tiếng thở dốc thô ráp đè nén áp lực của nam nhân, còn có âm thanh pháo hoa ở bên ngoài vào đêm trừ tịch, làm cả người nàng mơ mơ màng màng, vừa nóng vừa thẹn, chỉ theo động tác của hắn từ trên xuống dưới... Giang Diệu cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, hơi nắm lại, giống như là giờ khắc này nó vẫn dính thứ nhơm nhớp ướt nhẹp.
Thấy tiểu thư nhà mình đang ngây ngốc, Bảo Cân và Bảo Lục đối mặt nhìn nhau. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân đã lớn hơn một tuổi hay không, lúc trước vẫn là tiểu cô nương non nớt còn nét trẻ con, bây giờ mới tỉnh lại, liền mắt sáng môi hồng, đôi má ửng đỏ, dáng dấp yểu điệu giống như một đóa hoa đào duy nhất nở rộ trên đầu cành cây khi mới vào mùa xuân, nhưng cũng giống như mật đào tươi ngon được cành lá xanh biếc vây quanh.
Bảo Cân nói: “Tiểu thư không thoải mái ở đâu sao?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, không dám nhìn vào đôi mắt của hai nha hoàn. Nàng cực kỳ chột dạ, thấp giọng nói: “Các tỷ đi xuống trước đi, ta... Ta còn muốn nằm thêm một khắc nữa.”
Mỗi lần khí trời hơi lạnh các cô nương gia thường thích nằm nướng trên giường, ngược lại đó cũng không phải là tật xấu gì lắm, có điều hôm nay là mùng một của năm mới, lát nữa phải đi qua chỗ Quốc Công gia Quốc Công phu nhân và lão thái thái chúc tết nữa đây. Bảo Cân nhắc nhở một câu, thấy tiểu thư ngơ ngác như không nghe thấy, đành thả màn xuống, cùng đi với Bảo Lục vào phòng bếp xem thử.
Giang Diệu nắm chặt chăn gấm mềm mại trên người, đầu nhỏ vùi sâu trong chăn. Có chút khó có thể tin tưởng được, không ngờ nàng lại có thể dùng tay giúp Lục Lưu làm loại chuyện kia... Ngẫm lại thì có chút hối hận. Nàng lại dễ dàng tiếp nhận hắn như thế, tuy tối hôm qua là hắn dụ dỗ nàng, nhưng nàng chỉ yếu ớt chống cự lại mấy lần, sau đó cũng thuận theo. không biết hắn có cảm thấy nàng là cô nương tùy tiện dễ dãi hay không.
Bởi vậy, nên Giang Diệu có chút phiền muộn.
Nàng vò vò mặt ngồi dậy, nghĩ tới điều gì, dở gối lên, nhìn thấy phía dưới có hai bao lì xì. Nàng cầm lên, một cái là tối hôm qua mẫu thân nàng cho, Giang Diệu mở ra nhìn vào bên trong, nhất thời lộ ra nụ cười. Trước giờ mẫu thân nàng luôn ra tay rất hào phóng, nên hiện tại tiền mừng tuổi đúng là nhiều hơn gấp hai lần so với năm ngoái. Tuy rằng Giang Diệu không thiếu bạc, nhưng nhận lì xì vào đầu năm, chính là chuyện vui vẻ nhất.
Nàng cẩn thận từng li từng tí cất qua một bên, sau đó lại mở một cái khác.
Đây là lúc hừng đông Lục Lưu cho nàng —— cũng là bao lì xì đầu tiên của nàng vào năm nay.
Giang Diệu biết, Lục Lưu mà đã lì xì cho nàng, ngân phiếu bên trong chắc chắn sẽ không thiếu. Nhưng nàng vẫn muốn nhìn thử xem rốt cuộc hắn đã bỏ vào đấy bao nhiêu. Nàng mở ra, nhìn bên trong chỉ có một thanh tiền đồng, nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng ngoại trừ một thanh tiền đồng ra, còn có những khác nữa.
Nàng cầm tiền đồng để qua một bên, lấy một xấp giấy thật dày từ trong hồng bao, thời điểm nhìn thấy khế đất của Tuyên Vương phủ, suýt chút nữa bị dọa sợ đến choáng váng. Người này... Sao dám đưa cả khế đất cho nàng? hắn không sợ việc thành thân của hai người bọn họ có biến cố gì sao?
Nàng cẩn thận lấy ra, lại tiếp tục nhìn những thứ khác, trong lúc nhất thời khiếp sợ không ngớt.
Cửa hiệu Trân Bảo Trai bán đồ trang sức lớn nhất ở phố Đông, còn ở phố Tây thì có cửa hiệu Cẩm Tú phường bán tơ lụa lớn nhất, còn có cửa hiệu bánh mứt Trường Hưng Nhai mứt, cửa hiệu son phấn Hưng Thịnh Nhai... Đều là cửa hiệu mà nàng thường hay mua, nên nàng biết những cửa hiệu đó kinh doanh cực kỳ náo nhiệt, và có những trà lâu tửu lâu nhỏ rải rác.
Giang Diệu có chút không kịp trở tay. một mặt thầm than Lục Lưu đúng là quá giàu có, mặt khác là... Nhìn tên mình được viết lên trên đó, Giang Diệu không nghĩ tới, những cửa hàng này đều do nàng đứng tên. Lục Lưu hắn, hắn có ý gì đây? Nếu nói đây chỉ là tiền xì lì vào năm mới, vậy giá trị có hơi bị lớn rồi.
Ngay lúc Giang Diệu còn đang khiếp sợ, lại nghe được âm thanh Bảo Cân bước vào, nàng mới vội vàng cất những thứ này đi.
Sáng sớm Giang Diệu có chút hoảng thần, có điều vì tối hôm qua thân thể nàng không khỏe, hai nha hoàn tất nhiên là cho rằng tiểu thư nhà mình vẫn còn chưa kịp hồi sức, cũng không suy đoán nguyên nhân này nọ nữa. Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, nàng liền đi đến Thượng Ân Đường của lão thái thái chúc tết.
Vì Giang Diệu là người nhỏ tuổi nhất trong phủ, nên mỗi lần tết đến, tiền lì xì tất nhiên cũng được nhận nhiều nhất. Bái phụ mẫu và lão thái thái sang năm mới xong, Giang Diệu túi đầy lì xì trở về Cẩm Tú viện, ngồi ở trên giường La Hán mở bao lì xì, Bảo Cân thì ở bên cạnh ghi sổ. Đừng xem Giang Diệu chỉ là một tiểu cô nương, mấy năm qua tiền lì xì của nàng gộp lại, ít nhất cũng có hai mươi vạn lượng đấy. Có mấy người cả đời cũng không có cơ hội thấy được nhiều ngân phiếu như vậy đâu.
Lúc Kiều Thị đi vào, liền nhìn thấy khuê nữ mình đang mở bao lì xì, bèn đi tới ngồi xuống. Giang Diệu cầm tiền lì xì ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Thị nói: “Mẫu thân, sao năm nay lại đặc biệt cho nhiều hơn những năm trước?” không chỉ cha mẹ cho nhiều, ngay cả hai thúc thúc, hai thẩm thẩm, mười người ca ca, cũng cho nhiều hơn so với những năm trước. Tính toán một hồi, không ngờ lại gấp ba lần năm ngoái.
Kiều Thị nhắc nhở: “Năm nay con đã mười bốn.”
Mười bốn. Giang Diệu đang đếm ngân phiếu trong tay cũng dừng một chút, chợt hiểu rõ ràng.
Ở Đại Lương, cô nương gia mười bốn là đến tuổi cập kê, mà cập kê thì mang ý nghĩa có thể lập gia thất. Lúc này các trưởng bối cho tiền lì xì phong phú như thế, ngoại trừ lí do bởi vì nàng cập kê ra, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng còn là tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, thân thiết đứng trước mặt các trưởng bối nhận bao lì xì sao? Bởi vậy, Giang Diệu liền cảm thấy ngân phiếu trong tay thật nặng.
Giang Diệu mấp máy môi nói với Kiều Thị: “Mẫu thân, con...” Nàng không muốn gả sớm như thế, nhưng tối hôm qua Lục Lưu đã nói với nàng, hắn muốn thành thân sớm một chút. Nàng không quá mức do dự, cầm bạc để qua một bên, tiếp tục nói, “Nữ nhi còn muốn tiếp tục làm tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, còn muốn nhận tiền lì xì nhiều thêm mấy năm nữa. Sao ai ai cũng như nhau, đều ước gì gả con đi...”
Kiều Thị nghe xong loại tunhs toán kiểu trẻ con thế này, nói: “Nếu đổi là người khác, tất nhiên cha con và ta muốn con ở lại thêm mấy năm nữa.”
Giang Diệu không nghe theo, phản bác lời nói của bà: “Lục Lưu cũng được mà.” Nếu như nàng cố gắng thương lượng với hắn, có lẽ hắn sẽ nghe nàng.
Kiều Thị bất đắc dĩ, nói: “Cách gọi đó của con cố gắng thay đổi đi, nếu lén lút gọi gọi cũng không sao, nhưng nếu như ở trước mặt người ngoài, thì không được không biết quy củ như thế.”
Giang Diệu ngoan ngoãn đồng ý. Lại thấy Kiều Thị đi sang ngồi một ít, tiện tay đem Giang Diệu gối gấm thêu mẫu đơn bên cạnh cầm lên.
Lúc này Giang Diệu mới nhớ tới điều gì, vội vàng nói: “Mẫu thân —— ”
không kịp nữa rồi.
Nhìn mẫu thân mình lấy một xấp khế đất khế nhà thật dày dưới đệm ra, tỉ mỉ lật xem, hai tay Giang Diệu nắm chặt vạt áo, vô cùng khẩn trương. Nàng ngẩng đầu cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt của bà, đôi mắt đen to lúng liếng cực kỳ giống một con thỏ nhỏ sợ sệt. Nàng mím mím môi, muốn chủ động thẳng thắn: “Mẫu thân, đây là...”
Kiều Thị giật mình, cho đến khi nhìn thấy khế đất của Tuyên Vương phủ ở mặt sau, lúc này mới lạnh lùng nói: “Hồ đồ. Sao con có thể nhận nó?”
Giang Diệu cũng không cảm thấy oan ức, quả thật cái này là thứ mà nàng không nên nhận, chỉ thành thật nói: “không phải do nữ nhi không có cơ hội trả lại sao?”
Tuy rằng Kiều Thị cảm thán Tuyên Vương vô cùng bạo tay, nhưng cũng hiểu rõ khuê nữ nhà mình là người hiểu chuyện, sẽ không nhận những thứ quý trọng như thế. Bà suy nghĩ một chút, mới hỏi: “Đưa lúc nào?”
Tất nhiên Giang Diệu không thể nói là tối hôm qua, bằng không lấy tính cách của mẫu thân nàng, còn không phải lột da nàng luôn. Nàng rũ mặt xuống, môi đỏ mấp máy, nói: “Là... Là ngày Nhị ca thành thân.”
Kiều Thị lẩm bẩm nói: “đang yên đang lành, sao lại đưa cái này làm chi?”
Giang Diệu làm bộ không biết, “Tâm tư Lục Lưu khó dò, nữ nhi làm sao biết được?” Nàng thẳng thắng đẩy hết sai lầm này lên người Lục Lưu, dù sao chuyện này cũng là hắn phạm lỗi trước mà.
Cũng phải. Kiều Thị bà cũng không đoán ra được tâm tư con rể. Nhưng phần đại lễ vừa đưa trước mắt này, nghiễm nhiên chứng tỏ hắn thật lòng thương khuê nữ của bà. Nghĩ tới điều này, làm Kiều Thị có chút vui mừng. Bà nói: “Diệu Diệu, vừa rồi mẫu thân không cố ý hung dữ với con. Bây giờ con cũng đãlớn rồi, nếu muốn thì lập tức có thể thành thân, sau này mẫu thân không ở bên cạnh con, có một số việc phải do con tự đắn đo cân nhắc. Tuyên Vương yêu thương con thì đây là chuyện không thể nào tốt hơn, tuy bây giờ hai con đã định thân, nhưng những lễ vật như thế này thì không thể nhận.”
Giang Diệu nói: “Nữ nhi đã hiểu. Nữ nhi vốn muốn trả lại cho hắn. Chỉ là... Để hạ nhân đi lại không yên lòng, cho nên, cho nên thầm nghĩ lần tới nếu có cơ hội, sẽ trả lại trước mặt hắn luôn. Con chỉ cần biết tâm ý hắn là được rồi, nào dám cần đồ gì nữa đâu.”
Nữ nhi có thể nghĩ như vậy, làm Kiều Thị rất yên tâm. Khuê nữ này được nuông chiều từ nhỏ, nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, chí ít sẽ không bị những vật ngoài thân mê hoặc. Có điều —— Kiều Thị lại cúi đầu nhìn thoáng qua những thứ này, than thở: “Tuyên Vương cũng thật là bạo tay, thế nhưng ra tay rộng rãi như vậy.”
Đối với đôi mắt lấp lánh ý trêu ghẹo của mẫu thân mình, Giang Diệu vội vàng cúi đầu xuống, cũng nở nụ cười theo. Giống như người được khen là nàng vậy.
Mùng hai Giang Diệu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu. Mấy năm trước đều là ba huynh đệ cùng nhau đi, nhưng năm nay Giang Thừa Nhượng với Giang Thừa Hứa là người đã lập gia thất, nên đi đến nhà của nhạc phụ nhạc mẫu chúc tết hết rồi. Kiều lão thái thái ôm cháu gái bảo bối nóichuyện một lúc lâu, nhớ tới chuyện tiểu cô nương hoạt bát khả ái như thế, sau này phải gả tới Tuyên Vương phủ, tâm trạng khó tránh khỏi có mấy phần mất mát.
Sau đó Giang Diệu đi tìm Kiều Mộ Nghi, không ngờ nửa đường gặp phải Đại biểu ca Kiều Tuần.
Kiều Tuần đối với vị tiểu biểu muội này đặc biệt khách khí, tuy nói lúc trước giữa hắn và tiểu biểu muội có chuyện ồn ào không vui, nhưng sự thật chứng minh, Tuyên Vương rất quan tâm tiểu biểu muội. Nhìn bọn họ có thể ở bên nhau, Kiều Tuần cũng vui vẻ theo. Y hiểu được trong lòng tiểu biểu muội còn có chút khúc mắc, nên ôn tồn dụ dỗ, khom lưng cúi đầu, rốt cuộc lúc này cũng có cơ hội để níu kéo lại quan hệ với tiểu biểu muội giải trừ bất hòa lúc trước, nếu không sau này sẽ không có cơ hội, “... Chuyện trước đây, xác thực là biểu ca không đúng. Nhưng mà Diệu Diệu, khi đó biểu ca chỉ là nhất thời hồ đồ, muội xem, chúng ta quen nhau từ nhỏ đến lớn, muội hiểu tính biểu ca, khi còn bé mọi chuyện biểu ca đều thiên vị muội, lúc nào cũng để Nghi nhi chịu ấm ức.”
Giang Diệu bị Kiều Tuần dây dưa không còn cách nào khác, vội trả lời: “Được rồi, ý của Tuần biểu ca muội đã hiểu, muội đã quên mất chuyện đó rồi.”
Lúc này Kiều Tuần mới cười cười nói: “Vậy thì được, ta không trì hoãn thời gian của muội nữa, muội đitìm Nghi nhi đi.”
Thấy Kiều Tuần đi rồi, Giang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm. Sao nàng có thể quên chuyện đó được chứ? Suýt chút nữa nàng đã bị biểu ca mình bán đi mà!
Còn về phần Kiều Mộ Nghi. Sang năm sau, nàng ấy sẽ tới tuổi mười sáu, đã sớm là một đại cô nương. Chỉ là Kiều Mộ Nghi đối với việc định thân kén cá chọn canh, ai cũng không chịu chấp nhận. Cho nên việc thành thân trước mắt chậm chạp chưa định, làm cho mỗi ngày Trương thị đều lo đến phát sầu. Hôm nay Kiều Mộ Nghi thấy Giang Diệu tới, liền đem chuyện này ra oán giận với nàng, nhìn Giang Diệu không nể mặt mũi mà cười nhạo, nàng ấy lột một miếng quýt nhét vào trong miệng Giang Diệu, nói: “Nếu như mẫu thân ta có thể tìm một mối thành thân giống như muội, cũng cho ta làm Vương Phi oai như muội, thì ta còn bắt bẻ làm gì.”
Kiều Mộ Nghi là người có chủ ý lại coi trọng sĩ diện, cho nên mới không chịu gả cho những người sa cơ lỡ vận. Kỳ thực có thể lọt được vào trong mắt Trương thị, làm gì có ai là người sa cơ lỡ vận chứ? Chỉ do Kiều Mộ Nghi ánh mắt cao thôi. Vốn dĩ tình tính nàng ấy thích đua đòi, hiện nay thấy tiểu biểu muội sau này là Vương phi, tuy nàng ấy cũng được thơm lây, nhưng dù sao cũng muốn tìm một mối hôn nhân không kém như vậy là bao. Vậy thì thân phận sau này cũng không quá thấp.
Trong lúc ăn tết năm nay, Giang Diệu theo cha mẹ đi chung quanh chúc mừng, rõ ràng cảm giác được các vị trưởng bối đặc biệt nhiệt tình với nàng, ngay cả tiền trong bao lì xì không hẹn mà cũng nhiều hơn. Dù sao thân phận bây giờ của Giang Diệu vượt xa lúc nhỏ, người ở Tuyên Vương phủ rất khó kết thân, muốn níu kéo quan hệ với Tuyên Vương, đó là chuyện không cần phải mơ tới. Bây giờ đã có Tuyên Vương phi ở chỗ này, muốn bấu víu quan hệ với Tuyên Vương phủ, không phải chỉ cần bỏ ra công sức trên người Giang Diệu là được sao?
Ngay cả các vị biểu tỷ muội thường ngày có quan hệ không tốt với nàng, thì cả đám cũng bắt đầu làm quen với nàng. Hẹn nàng lần tới cùng nhau đi đạp thanh, còn hẹn nàng đi thắp hương bái Phật, những người Giang Diệu có thể cự tuyệt đều cự tuyệt, còn những người không có cách nào từ chối, gọi Bảo Cân ghi nhớ hết. Vì thế những ngày rỗi hơn nửa năm tới của Giang Diệu đều đã bị những cuộc hẹn lấp đầy.
Bây giờ, Giang Diệu mới sâu sắc cảm giác được —— những ngày sau này làm Tuyên Vương phi, e là cũng không dễ.
Ngày mười lăm tháng giêng hôm đó, toàn bộ người ở Trấn Quốc Công phủ đều ra ngoài xem hoa đăng.
Đêm hôm nay, hai bên bờ sông Nghi Thủy đặc biệt náo nhiệt. Tết Nguyên Tiêu là ngày hội mà Kiều Thị thích nhất, còn Giang Chính Mậu lại là người cưng vợ, nên vì để thê tử được vui vẻ, đem thuyền hoa của Trấn Quốc Công phủ trang hoàng đặc biệt tỉ mỹ xa hoa. Nhất thời làm các thuyền hoa chung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Giang Diệu và Tiết Kim Nguyệt chờ ở bên trong, cho đến khi Giang Diệu nghe được thuyền hoa của phủ Tuyên Vương xuất hiện thì, mới không nhịn được đi ra ngoài nhìn thử.
Tiết Kim Nguyệt đang cùng Giang Diệu líu ra líu ríu nói chuyện bỗng nhiên dừng lại, nàng ấy nâng trà nóng chế nhạo: “Muốn đi ra đó gặp hắn chứ gì?”
Nhớ tới chuyện đêm trừ tịch hôm đó, Giang Diệu liền ngượng ngùng đi ra ngoài.
Tiểu cô nương gò má đỏ hồng, tất nhiên Tiết Kim Nguyệt hiểu được nàng thẹn thùng vì gặp người yêu, liền đi đến gần, chớp chớp mắt nói: “Muội nói thử xem, có phải người ta là cố ý sang đây gặp mặt muội không?”
Giang Diệu không nhịn được cãi nhau với Nhị tẩu của mình, có điều, cho đến khi nghe thấy Lục Lưu tới đây gặp cha mẹ nàng thì, Giang Diệu cũng không đi qua đó. Chờ Lục Lưu một lần nữa trở thuyền hoa của mình, trong lòng Giang Diệu mới có chút mất mát.
Giang Thừa Hứa và Giang Thừa Ngạn đi vào từ đầu thuyền. Giang Thừa Ngạn đối diện muội muội nói: “Thuyền của phủ Tuyên Vương đậu ở bên cạnh chúng ta, muốn mời chúng ta qua đó ngồi một chút, Diệu Diệu, muội đi không?”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Mọi người đi đi, muội muốn ở đây.”
Tiết Kim Nguyệt đứng lên, nói: “thật ra ta có chút tò mò, thuyền của Tuyên Vương phủ nhất định lớn hơn thuyền của Trấn Quốc Công phủ chúng ta phải không?” Nàng nhìn về phía Giang Diệu cười cười, rồi lại nói với Giang Thừa Hứa, “Nhị biểu ca, hay là chúng ta qua đó xem thử đi.”
Trước giờ Giang Thừa Hứa là người không thích di chuyển, nhưng bây giờ nghe thê tử nói như vậy, cũng đồng ý, sau lại hỏi muội muội. Chỉ là Giang Diệu không thể nói rồi lại nuốt lời, không gật đầu. Cho đến khi nhìn hai ca ca và Kim Nguyệt đi qua, Giang Diệu mới bất mãn “Ai” một tiếng. Nhưng không mộtai quay đầu lại.
Trong lòng Giang Diệu rất phiền muộn. cô nương gia vốn là nghĩ một đằng nói một nẻo. rõ ràng là nàng rất muốn đi nha. Giang Diệu suy nghĩ một chút, mới hỏi Bảo Cân: “Hôm nay ta kêu tỷ mang theo thứ đó, tỷ có mang theo không?”
Bảo Cân gật đầu, đáp lời: “Mang theo.”
Lúc này Giang Diệu mới lộ ra nụ cười. Nếu như nàng qua đó cầm theo khế đất khế nhà này trả lại cho hắn, cũng coi như là xuất binh có lý do. Bởi vậy, Giang Diệu vội vàng đứng dậy, sửa sang lại áo choàng trên người, đi ra ngoài khoang thuyền. Vừa bước ra đó, không ngờ lại tình cờ gặp Kiều Thị. Giang Diệu cứ chột dạ thì mặt lại đỏ, căng thẳng nắm hai tay vào nhau, nói: “Mẫu thân, con…”
Trong lòng Kiều Thị đã hiểu hết tất cả, chỉ mỉm cười nói: “đi thôi. Nhớ cầm theo đồ vật để trả lại cho người ta.”
Nghe nói như thế, Giang Diệu liền cười gật đầu, hai mắt cong cong, bộ dáng ngoan ngoãn nói: “Dạ, nữ nhi biết rồi. Vậy thì... Nữ nhi đi qua đó.” Nhìn mẫu thân mình không dặn dò gì thêm, Giang Diệu dưới sựche chở của hai nha hoàn, giẫm lên bàn đạp nối giữa hai cái thuyền, đi tới thuyền hoa của Tuyên Vương phủ.
Chỉ là mới vừa mới giậm lên bàn đạp, liền nhìn thấy có hai người từ trong khoang thuyền đi ra.
Giang Diệu thấy Mạnh thị và Lục Linh Lung, nhất thời ánh mắt dừng một chút, sau đó gật gật đầu. Nhưng ở phía sau của hai người này còn có một người. Nhìn người thanh niên trẻ tuồi nhã nhặn nho nhã trước mắt buộc áo choàng màu xanh đen thêu trúc xanh, cao to đĩnh đạc, Giang Diệu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, mới hờ hững dời mắt khỏi vầng trán kia.
Vẫn là Lục Hành Chu phản ứng lại đầu tiên, nở nụ cười ôn hoà nói: ”Giang tiểu thư.”