Hoắc Tuyền bảo mình tiến cung chơi cùng nàng ấy, Giang Diệu cũng thấu hiểu. Nàng ấy ở trong cung buồn, hiện giờ lại có thai, càng cần kiếm người để tâm sự.
Ngày kế Giang Diệu liền tiến cung. Lúc đi ngang qua tiền viện, trùng hợp chạm vào Phùng thị. Giang Diệu thấy Phùng thị hôm nay tâm tình không tệ, lễ phép gọi một tiếng: “Nhị thẩm thẩm.”
Phùng thị liếc mắt dò xét Giang Diệu, hỏi: “Diệu Diệu ra ngoài sao?”
Giang Diệu gật đầu, không muốn cùng Phùng thị nhiều lời, Phùng thị cũng không nhiệt tình giống ngày thường, chỉ cười bảo nàng cứ đi, còn dặn dò nàng trở về sớm. Giang Diệu có chút kỳ quái nhìn theo bóng lưng của Phùng thị, thấy sống lưng bà ưỡn thẳng tắp, giống như sắp có hỉ sự. Bảo Lục tìm nha hoàn hỏi thăm, mới hưng phấn chạy đếnbên cạnh Giang Diệu, nói: “Tiểu thư, nhị phu nhân quả thực có hỉ sự.”
Hỉ sự? Giang Diệu mở to hai mắt, nói: “Chẳng lẽ là Tứ ca và Ngũ ca bọn họ đã định được mối nhân duyên tốt?” Giang Diệu thật sự không nghĩ ra được, ngoài trừ cái này, nhị thẩm thẩm nhà mình cũng chẳng có việc gì để gọi là hỉ sự cả.
Nhưng nếu là chuyện Tứ ca và Ngũ ca của nàng định được mối nhân duyên tốt, nàng không có khả năng không biết.
Bảo Lục mỉm cười muốn thừa nước đục thả câu, mới chớp chớp mắt nói: “thật sự là việc hôn nhân, nhưng không phải tứ công tử Ngũ công tử. Là chất nhi của nhị phu nhân —— Phùng công tử đính thân.”
Người này Giang Diệu biết. Phùng thị xưa nay đem đứa cháu Phùng Ngọc Tuyền cái coi như con trai ruột của mình, việc hôn nhân của y, bà tất nhiên quan tâm lo lắng như mẹ ruột. Tuy rằng Giang Diệu đối với loại người ăn chơi trác táng như Phùng Ngọc Tuyền không hề có hảo cảm, nhưng cũng có chút tò mò là cô nương nhà ai gặp xui xẻo thế này. Phải gả cho loại người như Phùng Ngọc Tuyền, đúng là quá đáng thương.
Bảo Lục nói: “cô nương tuyệt đối đoán không ra là tiểu thư nhà nào đính thân cùng Phùng công tử đâu, là —— Vệ Bảo Linh Vệ tiểu thư.”
Nghe là Vệ Bảo Linh, Giang Diệu thực sự kinh ngạc đến chấn động rồi.
Lúc trước, từ sau chuyện ở Tây Sơn, nàng cũng nghe được một ít tiếng gió nhưng vốn cũng không để ở trong lòng, nói là Cảnh Huệ Đế không có ý định đem Vệ Bảo Linh nhập cung, mà là muốn tìm một mối lương duyên cho vị tiểu biểu muội này, lấy danh nghĩa huynh trưởng đem nàng ta gả ra ngoài. Nhưng chuyện Vệ Bảo Linh muốn vào cung làm Hoàng phi, trong giới quyền quý ở Vọng Thành này, sớm đãkhông phải là chuyện bí mật gì. Tuy nói không có bất luận ý chỉ nào được đưa ra, nhưng quan hệ giữa Cảnh Huệ Đế cùng Vệ Bảo Linh sờ sờ ra đó, hai người lại chính là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, Vệ Bảo Linh vẫn còn chưa tiến cung, đã ỷ mình là Hoàng phi tương lai, không ngừng tác oai tác phúc với các quý nữ thiên kim khác.
Còn nữa, cứ xem như Cảnh Huệ Đế định thân cho Vệ Bảo Linh, nhưng có tầng quan hệ đó, cho dù có người cưới Vệ Bảo Linh, cũng cảm thấy chỉ là nuôi một tiểu thiếp giùm Cảnh Huệ Đế mà thôi…… Hơn nữa, lại còn là một người không thể đụng vào.
Nếu nói định thân Vệ Bảo Linh cho ai thì còn có thể tạm tin, nhưng đem Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, là tuyệt đối không thể nào tin nổi. Phùng Ngọc Tuyền nhân phẩm quá kém. Lấy cảm tình của Cảnh Huệ Đế đối với Vệ Bảo Linh, cho dù có ý định chọn tân lang, cũng sẽ giúp nàng chọn một người tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, làm sao có thể chọn loại người nhân cách hạ lưu thế này?
Giang Diệu nói sao cũng không chịu tin.
Lại nghe Bảo Lục nhỏ giọng nói: “Đừng nói tiểu thư không tin, nô tỳ cũng không tin đâu. Nhưng —— vừa rồi nô tỳ đã hỏi qua Lục Châu tỷ tỷ. Sau khi Hoàng thượng có ý định tuyển rể cho Vệ tiểu thư khônglâu, đã xảy ra một chuyện. Vệ tiểu thư vì chuyện đó mà thương tâm khổ sở, nên đã chạy đến tửu lầu uống rượu một mình, cũng không biết nha hoàn và ma ma bên ấy chăm sóc thế nào mà đã làm lạc mất Vệ tiểu thư đang say rượu, sau đó…… Có người nhìn thấy Phùng công tử nhặt Vệ tiểu thư lên xe ngựa, sau đó…… Sau đó ở trên xe ngựa cả buổi……”
Ý của đoạn sau, tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Uống say xong lại đơn độc ở trong xe ngựa của một nam nhân cả một ngày, mà nam tử xa lạ đó lại còn là một người ăn chơi phong lưu ăn chơi trác táng ai ai cũng biết, cho dù chưa xảy ra chuyện gì, thìthanh danh của cô nương này cũng hỏng rồi.
cô nương gia dù tâm tình không tốt, cho dù có muốn uống rượu, nhiều lắm cũng nên đóng cửa lại uống ở trong khuê phòng của mình, ai lại hồ đồ đến mức chạy lang thang trên đường như thế? Nhưng —— nghĩ đến hành vi hôm ấy của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu lại cảm thấy, loại chuyện này nàng ta có thể làm ra được.
Nếu là bởi vì chuyện này, thì việc Vệ Bảo Linh sẽ gả cho Phùng Ngọc Tuyền, cũng có thể hiểu được.
Cảnh Huệ Đế đương nhiên cho rằng, cho dù Phùng Ngọc Tuyền này có phong lưu như thế nào đi nữa, nhưng sau lưng Vệ Bảo Linh có chỗ dựa là y, chắc chắn Phùng Ngọc Tuyền cũng sẽ không dám đối xử quá đáng với thê tử. đã vậy, gia thế của Phùng Ngọc Tuyền cũng không có gì trở ngại, nên ngự bút tứ hôn, cũng coi như là cực đại long trọng, khó trách nhị thẩm thẩm của nàng lại vui mừng đến vậy.
Ấn tượng của Giang Diệu đối với Phùng Ngọc Tuyền rất kém, hiện giờ thu Vệ Bảo Linh, cũng coi như đãlàm được một việc thiện. Ít nhất đời trước, Hoắc Tuyền cũng không mang thai sớm như thế. Nàng nhớ rõ là Vệ Bảo Linh tuy vào cung sau nhưng lại mang thai trước. Vệ Bảo Linh vốn đã được sủng ái, trong bụng lại mang một long chủng, tất nhiên sẽ càng không coi ai ra gì, nhưng sau này sinh hoàng tử hay công chúa, Giang Diệu chết sớm nên không biết được.
hiện giờ Vệ Bảo Linh không tiến cung, liền không thể chọc tức được Hoắc Tuyền, chỉ điểm này, Giang Diệu đã cảm thấy mừng rỡ. Vì thế Giang Diệu cũng không thèm quan tâm đến việc này có gì kỳ quặc hay không.
Bởi vì có lệnh bài mà Hoắc Tuyền đưa lần trước, Giang Diệu thông suốt vào cung, thẳng tới Khôn Hoà cung dành cho Hoàng Hậu. Lúc trước nàng đã tới vài lần, nhưng lúc này bước vào, cứ luôn cảm thấy Khôn Hoà cung tráng lệ này có chút khác lạ.
Vừa vào điện, Giang Diệu nhìn thấy bình hoa bằng sứ Thanh Hoa trước cửa sổ có cắm mấy nhánh hoa mai, nhưng hiện tại, mai trên đó chỉ toàn là nụ, vẫn chưa kịp nở, nhưng nhìn độ dày đặc của những nụ hoa cũng có thể tưởng tượng được khi nở rộ sẽ đẹp đến mức nào.
Giang Diệu quay đầu nhìn về phía Hoắc Tuyền cười, nói: “Tuyền tỷ tỷ sao lại sốt ruột như thế, hoa mai này vẫn chưa nở mà?” Nếu muốn chiết mai, ít nhất cũng nên đợi đến mai nở xong mấy đóa, nào có ai lại chiết tất cả đều là nụ hoa?
Bởi vì thai chưa lớn tháng, nên trên người mặc váy gấm thêu tơ vàng, đầu đội mũ phượng, dáng người vẫn lả lướt quyến rũ, dung mạo diễm lệ. Nàng ấy cười cười, nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nở.”
Vẫn là cung nữ hầu cận bên cạnh Hoặc Tuyền là Thanh Doanh cười nhắc nhở: “Đây là do Hoàng Thượng sáng sớm hôm nay cố ý chiết, nói là bên ngoài trời lạnh, Hoàng Hậu nương nương lại đangmang long tự, không nên ra ngoài đi lại, nên chiết sẵn những nhánh mai vẫn còn ươm nụ thế này, đợi đến khi nở rộ, Hoàng Hậu nương nương sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.” Trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi chủ nhân được sủng ái.
Giang Diệu cười cười, cũng không hỏi gì thêm.
Nghĩ đến hiện giờ Cảnh Huệ Đế đối với Hoắc Tuyền không tệ. Nếu Hoắc Tuyền có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử, có lẽ chính là Thái tử tương lai. Giang Diệu cảm thấy, với năng lực của Hoắc Tuyền, tương lai khi sinh ra được tiểu hoàng tử, chắc chắn sẽ thông tuệ quyết đoán hơn Cảnh Huệ Đế nhiều. Nếu lúc trước Vệ Bảo Linh tiến cung, sinh hoàng tử, tương lai để hài tử của Vệ Bảo Linh và Cảnh Huệ Đế kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy thì Giang Diệu cảm thấy có chút lo lắng cho giang sơn Đại Lương.
Hoắc Tuyền kéo Giang Diệu ngồi vào bên cạnh, đánh giá một phen, thấy Giang Diệu sắc mặt hồng nhuận, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Nàng dò hỏi Giang Diệu một vài chuyện xảy ra trong những ngày gần đây, lại nghe nàng nói qua mấy ngày nữa Giang Thừa Hứa sẽ thành thân, liền trêu ghẹo nói: “Xem mấy ca ca của muội đó, cả đám đều đã thành gia lập thất, chờ sang năm muội cập kê, cũng đến lúc xuất giá rồi. Năm sau, Tuyên Vương cũng đã hai mươi hai.”
Hai mươi hai, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng đối với Giang Diệu mà nói, đích xác có chút lớn tuổi.
nói đến việc thành thân, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng, hai bàn tay vặn vặn, nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Cha mẹ chỉ có mình ta là con gái, đâu nỡ để ta xuất giá sớm như thế? Hơn nữa…… Muội cũng luyến tiếc cha mẹ.”
Nhưng đợi sau khi Nhị ca nàng thành thân, thì hôn nhân của Tam ca sang năm cũng phải làm. Khi ba ca ca đều thành thân, nàng quả thực không có lý do để kéo dài thêm nữa. Trong lòng nàng tuy cũng muốn gả, nhưng sau khi gả cho Lục Lưu xong, hơn nửa đời còn lại đều sẽ sống cùng hắn, mà thời gian sống bên cạnh cha mẹ lại ngắn ngủi không bao lâu. Vì thế, đương nhiên nàng hy vọng sẽ được ở bên cha mẹ thêm một thời gian nữa.
Giang Diệu lại tò mò sờ sờ bụng của Hoắc Tuyền, khó có thể tưởng tượng được trong bụng như thế lại có một tiểu oa nhi. Nàng nói: “Đại tẩu của ta cũng mang thai, làm đại ca mừng như điên luôn. Y vui đến mức, ước gì gặp được ai cũng sẽ thông báo y sắp làm cha.”
Hoắc Tuyền nói: “Chúc mừng Giang đại công tử.” Nàng thấy Giang Diệu tò mò sờ, cảm thấy buồn cười, “…… hiện giờ mới có một tháng, muội sờ thì thấy được gì chứ?"
Giang Diệu thu tay về, ngước mắt nhìn Hoắc Tuyền, nói: “Qua mấy tháng nữa sẽ lớn.” thật là thần kỳ, tiểu cô nương chơi chung với nhau từ nhỏ, luôn đứng trước mặt nàng để bảo vệ nàng, chỉ lớn hơn nàng một tuổi, hiện giờ đã sắp làm mẫu thân.
Hai người nói chuyện, Hoắc Tuyền lại nói: “Đường tỷ của ta sắp đính thân cùng đại công tử của Hứa gia.”
Đường tỷ mà Hoắc Tuyền vừa nhắc tất nhiên là chỉ Hoắc Vi. Nhưng còn đại công tử của Hứa gia, Giang Diệu lại không biết là ai, hỏi: “Là Hứa đại công tử nào thế?” Nghe Hoắc Tuyền chỉ ra, Giang Diệu lập tức hiểu ngay. Hứa đại công tử mà Hoắc Tuyền nói chính là Hứa Chí Hồng, trưởng tử của Công Bộ thị lang Hứa Cảnh Diệu. Tuy nói cũng là quan viên, nhưng Công Bộ thị lang chẳng qua chỉ là một chức quan ngũ phẩm, Hứa Cảnh Diệu lại một thư sinh không có công danh, tương lai không biết sẽ ra sao, với địa vị hiện nay của Bình Tân hầu phủ, Hoắc Vi đại khái có thể chọn một nơi tốt hơn nhiều.
Có lẽ là đoán được Giang Diệu thắc mắc, Hoắc Tuyền mỉm cười nói: “Diệu Diệu, có phải muội cũng cảm thấy, việc hôn nhân này có chút môn không đăng hộ không đối hay không?”
Giang Diệu mấp máy môi: “Tuyền tỷ tỷ ——”
Hoắc Tuyền nói: “Mẫu thân và nhị thẩm thẩm của ta đưa ra những ứng viên có tiềm năng để đường tỷ chọn, nhưng nàng ấy lại không chọn công tử danh môn thế gia, chỉ tuyển vị Hứa công tử này. Nếu không phải biết chắc đường tỷ không ra khỏi cửa, ta còn tưởng rằng tỷ ấy đã từng lén gặp qua Hứa công tử. Nhìn hành động đó, giống như có chút ương ngạnh, nhưng sau đó ta có điều tra tỉ mỉ về vị Hứa đại công tử này, kỳ thật nhân phẩm, bộ dạng đều không tồi, không hề thua các quý tộc công tử khác ở bất cứ điểm nào, tính tình tốt, giao thiệp kết giao với bạn bè trong thư viện cũng không tệ. Ta ngược lại cảm thấy, đây có lẽ chính là nhân duyên trời đã định.”
Có thể được Hoắc Tuyền khen không dứt miệng, như vậy vị Hứa đại công tử đó có lẽ cũng rất tốt. Giang Diệu thoải mái cười cười, nói: “Vậy phải chúc mừng Vi tỷ tỷ.”
nói chuyện với Hoắc Tuyền thêm một lúc lâu nữa, Giang Diệu nghe nói Cảnh Huệ Đế sắp tới, lúc này mới rời đi.
đi ra khỏi Khôn Hoà cung, có một cung nữ mặc cung trang xanh biếc, mày cao mắt sáng đi tới, uốn gối hành lễ, nói với Giang Diệu: “Ngài là Giang cô nương đúng không?”
Giang Diệu gật đầu nói: “Là ta……” Nàng đang muốn hỏi chuyện gì, lại thấy người cung nưc đó đem tờ giấy trong tay áo đưa cho nàng, sau đó liền vội vàng lui xuống.
Giang Diệu cảm thấy kỳ quái, mở tờ giấy ra nhìn, thấy trên đó là chữ viết quen thuộc, không kiềm được khẽ nở nụ cười.
Từ khi trở về từ Tây Sơn đến giờ, nàng và Lục Lưu cũng không có cơ hội để gặp mặt. Tin tức của hắncũng nhanh nhạy thật —— nàng vừa tiến cung, hắn đã biết.
Bảo Cân cùng Bảo Lục hiểu biết tiểu thư nhà mình nhất, nhìn vẻ mặt của tiểu thư như thế, liền biết tờ giấy đó là của người phương nào. Hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, cũng không mở miệng trêu ghẹo.
Khi Giang Diệu đến đình hóng gió bên ngoài rừng trúc như đã hẹn, Lục Lưu đã ở đó sẵn. Nàng phân phó hai nha hoàn ở chỗ này canh giữ, lúc này mới rón rén bước qua. Thấy hắn không hề phát hiện, trong lòng nàng trộm mừng thầm, lại không ngờ nàng mới vừa bước vào trong đình, Lục Lưu liền xoay người này, mặt ôn nhu nhìn nàng.
Giang Diệu phồng má lên nói, nói: “Sau lưng Vương gia có mắt sao? Như vậy cũng có thể thấy được?”
Tiểu cô nương giận dỗi kiểu trẻ con, Lục Lưu lại cảm thấy nàng nghịch ngợm hoạt bát. đã lâu khônggặp, nay vừa gặp nhau lập tức nắm lấy tay nàng theo bản năng, sau đó khẽ cau mày trầm giọng nói: “Hơi lạnh.”
Giang Diệu cũng không khách sáo, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn: “Vậy Vương gia ủ ấm giúp ta.”
Lục Lưu lại rất hưởng thụ việc sai khiến này, đưa tay ra ủ ấm giúp nàng, nhưng đôi mắt lại tuần tra trênngười nàng, thấy nàng hôm nay mặc chiếc váy dài thêu bách hoa màu trắng ngà, áo ngắn thêu hoa lan, màu sắc tươi trẻ, nhưng lại không sáng bằng đôi mắt lanh lợi đáng yêu của nàng.
Giang Diệu bị hắn lẳng lặng nhìn như vậy hơi đỏ mặt, liền chủ động nói chuyện phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Hôm nay ta đến thăm Tuyền tỷ tỷ, hiện giờ Tuyền tỷ tỷ mang thai là chuyện tốt, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng……”
Lục Lưu lại cũng không trực tiếp trấn an, chỉ dừng một chút, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của tiểu cônương, thanh âm thoáng thấp một chút, nói: “Diệu Diệu, qua sang năm, bổn vương đã hai mươi hai.”
Hả? Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này? Giang Diệu vội nghi hoặc nhìn hắn.
Nghe hắn tiếp tục nói: “Tử Hằng nhỏ hơn bổn vương bốn tuổi.”
Tử Hằng là tên huý của Cảnh Huệ Đế.
nói tới đây, Giang Diệu dường như đã hơi hiểu hắn muốn nói cái gì, nhất thời gương mặt cũng nóng bừng lên. Ngay sau đó, liền thấy hắn đem cái trán tựa sát đến, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, thở dài nói: “Tử Hằng cũng đã sắp được làm phụ hoàng. Diệu Diệu, khi nào thì nàng mới sinh cho bổn vương một hài tử?”
Giang Diệu muốn nói, loại chuyện này, cũng đâu phải là chuyện nàng có thể quyết định. Trước mắt nàng còn chưa gả cho hắn, thì làm sao sinh hài tử cho hắn chứ? Huống chi xưa nay nàng chưa từng nghĩ đến chuyện hài tử gì đó, lúc này nghe hắn nói, Giang Diệu thẹn thùng thoáng rũ mắt, bắt đầu tưởng tượng về hài tử tương lai của nàng và Lục Lưu.
Nhất định sẽ là một bé con mập tròn, thơm phưng phức.