Sau khi Kiều Úy Dân giao phó xong tất cả thì rời đi, tâm tình Kiều Hồng Diệp có chút phiền não.
Vốn tuần lễ này cô ta có thể đi chơi xuân với bạn bè, kết quả bị Cảnh Vân Chiêu phá hủy thời gian hưởng thụ thật tốt này, nhất là vừa nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu dùng hai mươi vạn mua cái thứ rách nát, cả người cũng uất ức vô cùng.
"Hồng Diệp làm sao bạn không vui thế? Chẳng lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện gì ư?" Sau khi Kiều Hồng Diệp trở về trường học, ra vẻ cảm xúc xuống thấp, lập tức khơi dậy một vòng nhỏ chú ý.
Kiều Hồng Diệp mím môi lắc đầu một cái, thái độ như muốn nói lại thôi càng kích thích ý muốn bảo vệ của bạn học lên bản thân mình.
"Có phải Cảnh Vân Chiêu nói gì đó ở trước mặt ba của bạn?" Lại có người hỏi.
Mọi người chung quanh Kiều Hồng Diệp đều "Biết", Cảnh Vân Chiêu tu hú chiếm tổ chim khách, còn là một cô gái đầy tâm cơ, ở nhà luôn bắt nạt Kiều Hồng Diệp, chỉ là tâm địa Kiều Hồng Diệp thiện lương, bị uất ức gì cũng nhịn ở trong lòng không nói, nếu như không phải Cảnh Vân Chiêu ảnh hưởng cô ta, danh tiếng đứng nhất toàn trường còn không biết là của ai đâu!
Kiều Hồng Diệp vội vàng lắc đầu một cái, mặt thận trọng nói: "Không phải như thế. . . . . . Ba lo lắng cho an toàn của chị, các bạn cũng biết rồi đó, chị không phải bỏ nhà ra đi nha, bây giờ cũng không biết đang ở đâu nữa, một nhà chúng tôi đều lo lắng chị sẽ gặp phải người xấu, thật sự không an lòng."
"Hóa ra là chuyện này, bạn không nói mình còn suýt nữa quên, ngày hôm trước Cảnh Vân Chiêu và Tô Sở, Cam Cận Thần cùng xuất hiện sao? Thật ra thì bọn họ ở chung một chỗ, mình nhìn thấy ba người bọn họ đi ra từ hoa uyển ấm áp, dọc theo đường đi Cảnh Vân Chiêu và Cam Cận Thần vừa nói vừa cười, rất quyến rũ người!" Một nữ sinh trong đó nói.
Bởi vì Kiều Hồng Diệp, mấy người bạn chung quanh đây đều căm thù Cảnh Vân Chiêu đến tận xương tuỷ, thậm chí không thể tin được trên đời này sẽ có người xấu xa lòng dạ lại ác độc như vậy đó.
Kiều Hồng Diệp sững sờ, lại nhịn một nỗi buồn bực.
Quả nhiên Cảnh Vân Chiêu và Cam Cận Thần có gì đó mà!
Cam Cận Thần là một trong những hot boy trong trường học, được chú ý không nhỏ, hai người bọn họ lại cùng là người trong hội học sinh, nhưng đoạn thời gian tới nay cũng không thấy Cam Cận Thần có cái gì đặc biệt chăm sóc với cô ta, cô ta vốn cho là tính tình Cam Cận Thần chính là bất cận nhân tình như thế, cho nên cũng không còn để ở trong lòng, dù sao cũng không thích Cam Cận Thần, nhưng vẫn có người thích cậu ta, nhưng bây giờ Cam Cận Thần và Cảnh Vân Chiêu tốt làm cho cô ta có chút không cam tâm rồi.
Cô ta kém Cảnh Vân Chiêu ở chỗ nào chứ? Tại sao Cam Cận Thần thấy được Cảnh Vân Chiêu nhưng không nhìn thấy cô ta chứ?
Đúng là dáng vẻ Cảnh Vân Chiêu xinh xắn, nhưng kia rõ ràng là vẻ mặt lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, nam sinh không phải cũng nên thích dịu dàng khả ái sao?
Sắc mặt Kiều Hồng Diệp trắng nhợt: "Hai người bọn họ ở cùng một chỗ? Vậy, vậy sẽ không có cái gì chứ? Xong rồi, nếu ba biết nhất định lo lắng chết mất, tuổi chị lại không lớn, ngộ nhỡ. . . . . ."
Nói đến một nửa, Kiều Hồng Diệp ngậm miệng.
Nhưng phía sau lời nói đó, những người khác thoải mái bổ não.
Cam Cận Thần dáng dấp đẹp trai như vậy, Cảnh Vân Chiêu có thể không chủ động sao? Bọn họ còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ mang thai làm thế nào?
Thoải mái bỏ quên cùng ở với Tô Sở.
Nhìn sắc mặt những người khác thoắt trong thoắt tối, Kiều Hồng Diệp đổi lời nói lập tức: "Các bạn cũng không nên nghĩ lung tung, mình mới vừa chính là nhất thời xúc động nói sai rồi! Ngộ nhỡ bị chị mình biết thì mình phải làm sao đây, chị không thể không đánh mình."
Lập tức, mọi người lại liên lạc hai chữ bạo lực cùng Cảnh Vân Chiêu lại với nhau, lúc này lập tức tắt một tiếng, thế nhưng chính nghĩa Tiểu Vũ Trụ cơ hồ đều bị đốt lên, hiển nhiên là Kiều Hồng Diệp đã đạt tới hiệu quả như mong muốn.
Lời đồn luôn là truyền rất nhanh, buổi trưa sau một thời gian ăn cơm, hai người trong cuộc cũng đã nghe được tiếng gió.
Cam Cận Thần vừa thẹn vừa tức, nói cậu làm cho Cảnh Vân Chiêu mang thai cái gì, cũng quá nói bậy rồi đó!
Cho đến bây giờ cậu cũng chỉ nói với Cảnh Vân Chiêu có mấy câu nói mà thôi!