Edit: Phạmnhi
Kiều Hồng Diệp đi về phía trong lúc mọi người đang ngẩng đầu nhìn, với vẻ mặt đầy khó chịu, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Kiều Uý Dân với Hà Gia Tư, trong lòng chợt hiểu.
Hôm nay Kiều Hồng Diệp và Hà Gia Tư là chó cắn chó.
Kiều Hồng Diệp mới vừa đi ra cửa, Kiều Uý Dân đã xông lên tát một cái!
Trong nháy mắt, trên mặt Kiều Hồng Diệp hiện lên năm dấu tay đỏ rực, Kiều Uý Dân không dừng lại, đạp thêm một cước, chỉ vào mũi Kiều Hồng Diệp mắng: "Đồ phá sản! Ngươi ở bên ngoài làm chuyện xấu gì, đắc tội người nào! Làm hại nhà máy của ta đóng cửa!"
Lông mày Cảnh Vân Chiêu lông mày nhăn lại, nhà máy của Kiều Uý Dân đóng cửa? Chuyện xảy ra khi nào? Do Hà Gia Tư làm?
Cảnh Vân Chiêu quay đầu nhìn Hà Gia Tư một chút, lại phát hiện trên mặt nàng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong nháy mắt thần thái đó không thể nào là giả được, hơn nữa cũng không còn cần thiết phải giả bộ.
Nhưng ở kiếp trước nhà máy Kiều Uý Dân vẫn phát triển tốt, tại sao bây giờ lại đột nhiên biến mất?
"Ba điên rồi sao? Ta có thể đắc tội ai được!" Kiều Hồng Diệp uất ức khóc lớn nói, nhưng trong lòng thì đặt chuyện này trên người Hà Gia Tư, càng nhớ lại nên nhờ Tào Hành làm chút việc, hỗ trợ đôi bên cùng có lợi, Tào Hành không thể không làm!
Thái độ Kiều Uý Dân lạnh lùng, hoàn toàn không tin lời Kiều Hồng Diệp nói, quay đầu lại nhìn Cảnh Vân Chiêu một chút, dứt khoát trực tiếp lôi kéo Kiều Hồng Diệp kéo tới trước mặt Cảnh Vân Chiêu, nói: "Vân chiêu à, bây giờ nhà máy của ba đã mất, thật sự không có tiền, tiếp tục như vậy nữa sẽ khó khăn cho việc đi học của em trai em gái con, con có thể đưa nhân sâm cho ba hay không. . . . . ."
Cảnh Vân chiêu xì mũi coi thường, vẫn không bỏ ý định nghĩ đến nhân sâm!?
Thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, Kiều Uý Dân lại nói: "Vân chiêu, coi như con không còn quan hệ gì với chúng ta, nhưng nhiều năm như vậy nếu không phải có ba con có thể an toàn trưởng thành như vậy sao? Nếu như con đã ăn nhân sâm ba cũng không ép, nhưng ba nhớ trên cổ con có khối ngọc, là khi còn bé ba mua giữ an toàn cho con, nếu không con đưa cho ba dùng cần gấp. . . . . ."
Cảnh Vân Chiêu nghe xong lời này, bị kích thích cười bởi thái độ và da mặt dày của Kiều Uý Dân.
Hắn mua để giữ an toàn? Kiều Uý Dân từ trước đến giờ keo kiệt vô cùng, làm sao có thể đặc biệt mua ngọc vì cô?
Khối ngọc này là không gian của cô, bởi vì là đồ do tổ tiên nhà họ Cảnh truyền lại, cho nên nhìn qua có chút cũ kỹ, nhìn ngoài mặt cũng không tính là vật rất quý giá, hơn nữa năm đó Diệp Cầm cố ý dùng nàng ngăn cản sát khí thay hai chị em Kiều Hồng Diệp, cho nên không dám động đến đồ ở trên người cô, nếu không cho dù khối ngọc là không phải đồ giả, còn có thể giữ đến bây giờ.
Khép lại sách vở, Cảnh Vân Chiêu liếc hắn một cái: "Bây giờ ông đang uy hiếp tôi sao?"
"Vân Chiêu làm sao con lại nói chuyện với ba như vậy? Ba sao có thể uy hiếp con? Vật này là ba mua, ba lấy trở về không được sao? Chỉ là ngọc có linh tính, nếu con thật sự không muốn trả lại cho ba, vậy con có thể đổi bằng nhân sâm. . . . . ." Kiều Uý Dân nói liên tục không ngừng.
Nhà máy của hắn không biết là đắc tội ai, đột nhiên tất cả khách hàng không dám đến, một lô hàng ở trong tay, hắn chỉ phụ trách đầu tư, hoạt động trong xưởng hắn cũng không hiểu, chỉ biết là chỉ ngắn ngủn 3 ngày, cái gì cũng không có.
Hắn tìm tới phía đối tác tính sổ, nhưng đối phương càng thừa nhận, nói hắn đắc tội người!
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng còn không phát hiện mình có đối thủ nào, cuối cùng cảm thấy có thể là nga đầu Kiều Hồng Diệp không phục vụ tốt tiểu thư nhà họ Hà, mới khiến hắn chịu tai bay vạ không đáng có này!
Trong lòng Kiều Uý Dân tức vãi linh hồn, hận không bóp chết Kiều Hồng Diệp trong quá khứ, tiếp theo ngay cả ngươi vợ đã qua đời hắn cũng hận, nếu không phải là người phụ nữ kia giáo dục tốt Kiều Hồng Diệp, làm sao sẽ gây ra chuyện như vậy?!