Edit: Phạmnhi
Nhưng mà cha mẹ Hà Gia Tư lại ôm hi vọng rất lớn đối với cô ta, từ lần đầu tiên bước vào cửa chính nhà họ Đường, cô ta đã biết mình muốn làm cái gì, cô ta nhắm đến thận phận vợ tương lai của Đường Tử Hoa.
Hơn nữa ông cụ rất ưa thích cô ta, cô ta tin tưởng nếu không phải mình còn nhỏ tuổi, có lẽ ông cụ sớm đã quyết định hôn lễ.
Còn nữa, cô thật sự rất thích Đường Tử Hoa, dáng dấp đẹp trai, là người ôn hòa, trước kia ở Ninh thị khi học trong trường, rất nhiều bạn học hâm mộ cô ta có thanh mai trúc mã ưu tú như vậy, mặc dù trong lòng cô ta biết Đường Tử Hoa đối với cô ta chỉ là khách khí không có thân mật, nhưng vẫn là không thể thu lại sự kiêu ngạo trong xương cốt, mỗi một ngày đều nghĩ tới danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh cậu.
Cho nên cô ta mới có thể bất chấp tất cả đến huyện Hoa Ninh, chỉ là cô ta không ngờ, thế mà Đường Tử Hoa vì Cảnh Vân Chiêu quát lớn cô ta.
Nhưng mà chỉ là nha đầu ở địa phương nhỏ, hơn nữa chỉ là nữ sinh mới quen mấy ngày mà thôi, so ra có thể vượt qua tình cảm mấy chục năm của hai người bọn họ sao?
Hà Gia Tư trong lòng không cam lòng, tức giận, nhưng cô ta biết Đường Tử Hoa trong lời nói chứa hàm ý gì, cô ta không dám cầm nhà họ Hà ra nói giỡn, lúc này, vẻ mặt cứng ngắc ở trên mặt đọng lại chốc lát, một giây kế tiếp, đem tức giận thu về, làm nũng nói: "Anh Tử Hoa anh không cần tức giận, em chỉ là nhất thời hồ đồ nói sai, em...em không phải là bạn gái anh. . . . . ."
Lời nói này, thật giống như Cảnh Vân Chiêu Tiểu Tam thượng vị uy hiếp cô ta.
Kiều Hồng Diệp không ngờ Hà Gia Tư một chút phản kháng cũng không có nhanh như vậy liền ỉu xìu xuống, trong lúc nhất thời thật giống như bị con ruồi ngăn chặn miệng, trong lòng cực kỳ bực bội.
Nhưng Kiều Hồng Diệp phản ứng rất nhanh, nhìn ra được Hà Gia Tư đối với Đường Tử Hoa đã không phải là ngưỡng mộ, mà là kiêng kỵ.
Cô ta vốn tưởng rằng Hà Gia Tư là thiên kim đại tiểu thư, không thể chọc không thể được tội, nhưng bây giờ nhìn lại, so với Đường Tử Hoa, cô ta kém xa.
Nhịp tim bỗng tăng nhanh mấy phần.
Kiều Hồng Diệp thận trọng nhìn Đường Tử Hoa một cái, sau đó mím môi cúi đầu, thu liễm lại trong mắt hưng phấn cùng kích động.
Nàng ghê tởm cuộc sống bây giờ rồi.
Nhà họ Đường, nếu như sau này có thể làm Đường Tử Hoa thích, về sau vài năm, cô ta cũng có thể viết lại cuộc đời đúng không? Hơn nữa hiện tại tuổi còn nhỏ, tình cảm trong những năm tháng xanh miết là...đơn giản thuần khiết nhất, cô ta tin tưởng mình có năng lực, chỉ cần khiến Đường Tử Hoa đưa mắt đặt trên người mình, cô ta có thể bảo đảm để cho cậu ta vẫn chung tình không thay đổi!
Trời cao cho cô ta bao nhiêu là cơ hội tốt? Ai nói từ nhỏ ở chung một chỗ mới xem như thanh mai trúc mã? Nếu là bắt đầu từ bây giờ bồi dưỡng tình cảm, vậy sau này bất luận kẻ nào cũng không sánh bằng.
Về phần Hà Gia Tư. . . . . .
Cô ta thật sự rất ưu tú, nhưng ưu tú lại đến từ chính thân phận của cô ta, mà Đường Tử Hoa hoàn toàn không thiếu thân phận.
"Gia Tư, ban đầu thời điểm ông cụ Hà qua đời cầu xin ông nội tôi chăm sóc nhà họ Hà, những năm này ông nội tôi vì tình bạn cũ giữ thể diện cũng không thiếu giúp gia đình nhà cậu xử lý một chút chuyện phiền toái, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu nhà họ Đường chúng ta coi tiền như rác, cậu đi theo tới huyện Hoa Ninh có ý đồ gì trong lòng tôi rõ ràng, nhưng tôi đã sớm nói với cậu, mặc dù tôi nguyện ý chăm sóc cậu, nhưng chỉ giới hạn trong thân phận em gái, nếu như cậu nghĩ khác, xin lỗi, tôi không làm được." Đường Tử Hoa nghiêm túc nói.
Nói xong, liếc mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại mở miệng: "Tôi và Cảnh Vân Chiêu không phải như cậu nghĩ, về sau cậu không nên tìm phiền phức của cô ấy, nếu không thì coi như cậu không muốn, cũng chỉ có thể trở về Ninh thị!"
Thân thể Hà Gia Tư run lên, lông mi run rẩy có chút nước trong suốt, trên mặt tràn đầy uất ức.
"Biết. . . . . . Anh Tử Hoa anh đừng giận em, sau này em sẽ không như vậy. . . . . ." Hà Gia Tư chỉ có thể nhỏ giọng nịnh nọt mà nói.