Edit: Phạmnhi
Dù sao bây giờ cô cũng là bác sĩ, mặc dù vẫn không thể đến khám bệnh tại nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cùng ông nội Cam xem bệnh học tập một chút kinh nghiệm, nhưng dù sao thì số lần có hạn, có thể làm tăng kiến thức cho cô không nhiều lắm, hiện tại có bệnh nhân đặt ở trước mắt, không động lòng là không thể nào.
Cảnh Vân Chiêu cũng ý thức được mình có chút đường đột, vội vàng lại nói: "Là như vậy, cháu có học qua một chút y thuật."
Dù sao còn không có bắt mạch, Cảnh Vân Chiêu không thể chắc chắn mình có thể trị.
Mặc dù mình hấp thụ gần hết mảnh Nạp Linh ngọc thứ hai, nhưng bệnh tình Đường Tử Hoa hình như đã có từ khi còn nhỏ, trình độ hiện tại của cô xác thật khó nói.
"Cháu học qua y thuật?" Lão Đường càng kinh ngạc, mới vừa cùng cô nói chuyện phiếm có thể cảm thấy nha đầu này không giống người sẽ thuận miệng bịa chuyện, Nhưng ông không thể tưởng tượng một nha đầu bằng tuổi cháu trai mình đã học qua y thuật, thật sự có chút không quá dễ tin tưởng.
Ông Đường còn là như thế, huống chi Đường Tử Hoa.
Một già một trẻ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Cảnh Vân Chiêu bị nhìn cũng có chút xấu hổ.
"Nếu như ông Đường không muốn, vậy thì quên đi, cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu lại đổi đề tài nói.
Họ Đường ở Ninh thị là một đại gia tộc, bác sĩ mà con cháu họ Đường tiếp xúc đương nhiên đều là những người tốt nhất trong và ngoài nước, yêu cầu này của cô xác thực sẽ làm người khác hiểu lầm.
Vừa lúc Cảnh Vân Chiêu cho lão Đường sẽ cự tuyệt, lại thấy ông đột nhiên cười cười: "Tử Hoa, cháu cho tiểu nha đầu xem một chút."
Tò mò thậm chí còn có chút mong đợi. Loại cảm giác này thật lâu chưa từng xuất hiện, nhất là xuất hiện trên người một đứa bé.
Đường Tử Hoa có chút không hiểu, nhưng rất nghe lời, đi tới bên cạnh Cảnh Vân Chiêu, suy nghĩ một chút, theo phương thức y học Trung Quốc đưa cổ tay đặt ở trên bàn.
Lúc này Cảnh Vân Chiêu mới phát hiện ra Đường Tử Hoa rất trắng, loại trắng này là một loại bệnh trạng.
Thản nhiên đưa tay thử một lần, cảm nhận được lực nhảy lên phù phiếm của mạch đập, Cảnh Vân Chiêu trong lòng cũng kinh ngạc một hồi, mạch đập suy yếu nhưng lại có một tia sinh khí, bên trong suy yếu không được đại bổ, lại không thể không đại bổ. Mà bây giờ trên mặt khí sắc không tệ là do bình thường đúng hạn uống thuốc, chỉ là thuốc này cũng không thể trị tận gốc.
Bệnh của Đường Tử Hoa xác thực là có từ nhỏ, không chịu được lạnh không chịu được nóng, cũng không chịu được kích thích, nếu như kiên cử ăn uống cùng cảm xúc tốt, nhìn bề ngoài cùng không khác người bình thường, nhưng một khi phát bệnh ngoài ý muốn, đó chính là đi qua một lần quỷ môn quan, vận khí tốt có thể kéo trở lại, nhưng nếu là gặp gỡ lang băm hoặc kích thích lớn, không chuẩn thật sự có thể đi đời nhà ma.
Cảnh Vân Chiêu chau mày, lão Đường nhìn lên, thì biết rõ cô thật sự nhìn ra được.
"Như thế nào?" Ông Đường lời nói mang theo mấy phần thật lòng.
"Trong thời gian ngắn cháu còn không trị được, nhưng. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu do dự một lát, cũng không thể nói chờ mình hấp thụ nhiều mấy mảnh Nạp Linh ngọc là được, vì vậy lại nói: "Nhưng theo phương thức điều dưỡng từ từ của cháu, trong vòng một năm có thể được. . . . . ."
Lấy tốc độ hấp thu Nạp Linh ngọc hiện tại, 1 năm sau, trình độ cùng hiện tại tuyệt đối là khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà trước mắt trong trí nhớ của cô cũng có điều dưỡng một chút thuốc, có thể từ từ gia tăng khả năng hồi phục cơ thể của cậu ta.
Trong mắt Cảnh Vân chiêu nhìn ra, lời nói của mình có vài phần do dự cùng áy náy, nhưng ở trong tai ông Đường, lại như là tiếng trời.
Một năm? Một năm coi là dài sao? Đường Tử Hoa bị bệnh hơn mười năm, trong lúc đó uống thuốc đã nhiều không đếm xuể, còn từng xảy ra chuyện ba lần suýt nữa phải chết, ngay cả bác sĩ đều nói, cháu mình suy yếu từ bên trong, chỉ có thể dựa vào thuốc chống đỡ qua một ngày thì được một ngày.
Nhưng mặc dù đối với bọn họ mà nói là một tin tức tốt, nhưng ông Đường lại không nhịn được hơi rối rắm.
Lời này, ông rốt cuộc là tin hay không tin?
Không tin, ngộ nhỡ Cảnh Vân Chiêu thật có thể trị, đó chính là bỏ lỡ một cơ hội làm cháu trai khỏe mạnh! Nhưng nếu là tin, ngộ nhỡ cháu trai càng ngày càng xấu đi, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa, dù sao đối phương chỉ là một tiểu nha đầu. . . . . .