“Lâm Quân, anh?” Lê Nhật Linh nhìn anh với ánh mắt thăm dò, nhưng Lâm Quân lại lắc đầu: “Chúng ta có thể sử dụng cách khác để ngăn chặn .Jackson đạt được ý muốn, nhưng những gì anh đã hứa vẫn phải làm được.”
Lê Nhật Linh gật đầu: “Vậy thì tốt, chúng em lại cùng tìm cách khác, Hạ Linh, cô đừng quá lo lắng, không sao đâu”
Hạ Linh thở dài bất lực, chuyện này đều do Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra tay, bây giờ cô ấy còn không phải là con gái của Lê Vân Hàng, vậy cô ấy còn có tư cách gì mà yêu cầu Lâm Quân chứ?
“Tùy mọi người, tôi đi thăm cha trước đây.”
Mặt khác, Hà Dĩ Phong tìm đến hầu hết các bệnh viện mà không thấy bóng dáng của Lê Minh Nguyệt đâu, nhớ đến việc lần trước hai người họ cãi nhau ở Hà Nội mà anh ta cảm thấy trong lòng không khỏi quặn thắt, lúc đó Lê Minh Nguyệt và anh ta xích mích nhau suýt chút nữa là sỉ nhục đối phương Tất cả những suy nghĩ lung tung trong đầu đều hiện ra, bây giờ là thời điểm đặc biệt, Lê Vân Hàng đang hôn mê, và chất độc trong người Lê Nhật Linh vừa mới được giải, không biết một người có tính khí điên cuồng như .Jackson sẽ lại làm ra chuyện gì tiếp theo.
Nếu bước tiếp theo của .Jackson là Lê Minh Nguyệt thì sao? Trong trường hợp Lê Minh Nguyệt cũng bị .Jackson bắt cóc hay đầu độc…
Hà Dĩ Phong không dám nghĩ tiếp nữa, anh ta lắc lắc đầu, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng trong thời điểm đặc biệt này, cô ấy còn giận dỗi mình cái gì chứ?
Hà Dĩ Phong chạy tới vườn sau ở lầu dưới của bệnh viện, chợt thoáng thấy một bóng người quen thuộc, liền trấn tĩnh lại, rồi nhanh chân chạy tới: ‘Lê Minh Nguyệt!”
Lê Minh Nguyệt đang cầm điện thoại di động, nhưng dường như cô không nghe thấy tiếng hô hoán của Hà Dĩ Phong, lại còn quay người đi chỗ khác.
“Lê Minh Nguyệt, em có chuyện gì vậy? Đột nhiên chạy tới đây mà không nói lời nào, điện thoại cũng không bắt! Em có biết sẽ có người lo lắng cho em không?”
Lê Minh Nguyệt răng cắn chặt môi dưới, vẫn im lặng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tủi thân.
“Lê Minh Nguyệt! Đến lúc nào rồi mà em vẫn còn giận dỗi anh như vậy chứ?” Ở LX xảy ra nhiều chuyện như vậy, đi đến đâu cũng tràn đầy nguy hiểm, vốn dĩ anh ta cũng không có tâm tư đâu mà cãi nhau với Lê Minh Nguyệt.
“Tôi giận hờn sao?” Lê Minh Nguyệt đột nhiên quay mặt lại, nhìn chăm chằm vào Hà Dĩ Phong: “Vậy anh đi tìm Hạ Linh đi!
Vậy anh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân tiếp đi! Anh xem hai người bọn anh trai tài gái sắc xứng lắm mài! Cớ gì lãng phí thời gian với tôi! “
“Lê Minh Nguyệt, em đang nói gì vậy?”
“Nói gì sao?” Lê Minh Nguyệt bĩu môi, Hà Dĩ Phong còn muốn giấu mình sao?
“Anh nói tôi nói gì sao? Giọng người phụ nữ vang lên trong cuộc gọi lần trước là Hạ Linh!”