Hiện tại hợp đồng hàng nghìn tỷ đã sắp tới tay, Lê Vân Hàng thì đang hôn mê.
Cho dù không có sự giúp đỡ của Lâm Quân thì ông ta cũng có thể nhấc tay là thu được LX.
“Anh Quân việc gì phải tức giận như thế? Vừa nãy chỉ là đùa anh một chút thôi mà”
Vẻ mặt Jackson nhìn có vẻ ôn hòa, thế nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt đầy giả tạo.
“Cái đùa này của ông có vẻ hơi quá rồi: Lâm Quân biết sự không thỏa hiệp của mình có tác dụng, hiện tại trong lòng cũng không còn âm thầm lo lắng nữa.
“Nếu đã là bạn bè thì anh Quân cần gì nháo đến nỗi khiên hai bên đều lúng túng như thế?”
“Không đâu, chúng ta trước giờ chưa từng là bạn bè. Hiện giờ giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ hợp tác giao dịch, về sau tôi cũng không mong muốn chúng ta có thêm bất cứ mối quan hệ nào”
Lâm Quân nhìn như nhẹ nhàng bình tĩnh nói ra một câu, thế nhưng trong mắt lạ hiện rõ lên vẻ chán ghét, điều này khiến cho Jackson vô cùng khó chịu.
“Không nói mấy lời thừa thãi nữa, vẫn là câu nói kia, tôi cho ông văn kiện, ông cho tôi thuốc giải” Lâm Quân lười tán phét với lão ta, nếu như không phải do ông ta dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp anh thì Lê Nhật Linh cũng sẽ không thành ra như vậy.
“Cũng được thôi, chẳng qua tôi muốn cầm phần văn kiện này trước.”
Phó Chủ tịch Jackson cứ yên tâm, ông đưa thuốc giải cho tôi, sau khi vợ tôi dùng và bác sĩ cũng xác định là độc đã được giải thì tôi sẽ đưa văn kiện cho ông”
“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
Mắt Jackson nhìn chằm chằm vào Lâm Quân một giây không rời, đầu óc xoay chuyển thật nhanh để cân nhắc thiệt hơn.
“Hiện tại ngoài tin tôi thì ông còn có lựa chọn nào khác sao?”
Lâm Quân cười lạnh một tiếng.
“Anh!”
“Tôi khác ông. Lâm Quân tôi tiếp quản Tập đoàn Lâm Thị, tôi có thể quản lý tốt công ty là dựa vào sự thành tín chứ không phải dựa vào mấy thao tác ngầm cùng với vài thủ đoạn hèn hạ”
Mấy câu nói này của Lâm Quân lời trong ý ngoài đều là mắng Jackson thủ đoạn đê tiện, khiến cho lão ta tức đến đau ngực.
“Được, tôi đồng ý với anh. Chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Giao dịch này vừa kết thúc, độc trong người vợ anh cũng được giải rồi, anh không được chen chân vào việc tranh đấu giữa tôi và Lê Vân Hàng.”
Năng lực của Lâm Quân rất mạnh, nếu không chịu sự khống chế của lão ta, làm việc cho lão ta thì cũng tuyệt đối không thể để cho anh trở thành phụ tá đắc lực của Lê Vân Hàng.
“Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến vợ tôi, Lê Vân Hàng không phải là cha ruột của cô ấy, tôi tới nước Pháp lâu như vậy nên bây giờ cũng đến lúc phải về điều hành công ty rồi”
Lâm Quân sao có thể không biết ý nghĩ của .Jackson? Chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ một mực nghĩ về Lê Nhật Linh, nếu như chuyện của cô chưa được giải quyết ổn thỏa thì trong lòng anh vẫn sẽ luôn có một tảng đá đè lên.
Làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ đều khoanh tay bó gối, đối với việc của Lê Vân Hàng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hiện tại cứ đập tan nghỉ ngờ của lão ta trước mới là chính đạo.
“Rất tốt”
Jackson xoay người bước về phía phòng kế trong phòng làm việc của mình, lão ta nhẹ nhàng xoay từng chậu hoa một, bên trong bức tường xuất hiện một ngăn kệ, trong đó có một cái hộp nhỏ được chế tạo một cách hết sức tinh xảo.
“Đây là thứ anh muốn, tôi hy vọng anh sẽ không nuốt lời.
Lấy thuốc giải để giải độc cho vợ anh đi, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng” .Jackson lạnh nhạt mở miệng, cũng không khỏi vì việc bản thân mình đánh tráo kết quả xét nghiệm mà cảm thấy may mắn.
Lâm Quân nhận lấy cái hộp tinh xảo kia, trong lòng nặng tru. Anh mở hộp ra, bên trong có một bình thuốc nhỏ trong suốt đẹp đẽ. Anh lấy bình thuốc ra rồi mở nắp nhìn thoáng qua viên thuốc bên trong sau đó lại nhìn về phía Jackson.
“Chắc chăn rồi” Anh cầm bình thuốc đi ra ngoài.
dackson dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Lão ta vung ta lên, đồ đạc trên bàn văng ra đầy đất.
Trợ lý Phan Anh nghe thấy tiếng động liền đi tới chuẩn bị dọn dẹp, Jackson đột nhiên nhớ ra trong mấy thứ kia có văn kiện cơ mật.
“Dừng tay! Ra ngoài!”
Phan Anh chột dạ nhìn lão ta, sau đó vội vàng quay người.
“Đợi đã”
Jackson nhìn hắn ta.
“Gần đây có người nào vào văn phòng của tôi lúc tôi không có ở đây không?”
“Không… không có ạ”
“Không có?”
Jackson nổi giận gầm lên một tiếng, lão ta đập tay lên bàn, Phan Anh sợ đến nỗi hai chân cũng run lên theo.