“Người bệnh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng vì đầu cũng bị thương nên vẫn còn hôn mê”
“Khi nào ông ấy có thể tỉnh lại?”
“Chuyện này phải xem ý chí của người bệnh, có thể là một ngày, hai ngày, cũng có thể là một năm, hai năm, thậm chí có thể hôn mê cả đời”
“Cái gì?” Nước mắt Hạ Linh lại tràn mi.
“Ông là bác sĩ kiểu gì vậy? Không cho câu trả lời chính xác đáng tin được à?” Hà Dĩ Phong chỉ vào mặt bác sĩ mà mắng.
“Đây là bệnh viện, mời anh giữ trật tự cho.” Y tá bước tới răn dạy.
Lâm Quân ngăn Hà Dĩ Phong phát cáu, bình tĩnh suy nghĩ đủ loại tình huống sau đó.
“Thưa anh, làm bác sĩ, chúng tôi cần phản ánh tình trạng bệnh nhân một cách chỉ tiết, mà tình huống phục hồi của người bệnh phụ thuộc vào từng chu kỳ. Anh đến bệnh viện nào đi nữa bác sĩ cũng sẽ cho anh câu trả lời tương tự”
Bác sĩ mổ chính bình tĩnh giải thích, sau đó đi ngang qua đám người bọn họ.
“Chú Hàng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa thì cũng rất may mắn rồi. Đừng gây chuyện không đâu.”
Lâm Quân võ vai Hà Dĩ Phong, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Linh.
“Vào xem cha em một lát đi!”
“Vâng.”
Hạ Linh chấn chỉnh cảm xúc của mình một lát mới đi vào.
Lâm Quân không theo cô ấy vào thăm bệnh, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua, sau đó xoay người về hành lang.
“Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Jackson rất linh mẫn, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện chuyện tôi bảo cậu tìm thuốc giải.”
“Cậu định làm thế nào?”
“Tạm thời chưa rõ lắm, còn Hạ…”
Chuông di động cắt ngang lời của Lâm Quân, anh cầm di động ra xem, là Bùi Anh Thư. Sao cô ấy lại gọi cho anh?
“Alo?”
“Chào anh Quân, còn nhớ em không?”
Bên kia đầu dây, Bùi Anh Thư cầm một ly vang đỏ, đôi môi hé cười.
“Tất nhiên rồi, cô Thư, nhân viên lễ tân của LX thất bại”
“Thất bại? Hừ, đó là lúc trước thôi, bây giờ không giống.
Anh Quân chưa quên ước định lúc trước của chúng ta chứ?”
“Đương nhiên không quên, lời của cô có ý riêng đúng chứ!”
“Bây giờ trong tay tôi có thứ này, tôi nghĩ anh sẽ rất hứng thú đấy!”
“Thứ gì?”
“Anh gặp tôi là biết, giờ anh có thời gian chứ?” Đối phương.
cười quyến rũ mời.
“Bây giờ à? Muộn quá rồi!”
“Ồ, không muốn phải không? Được thôi, tôi nghĩ phó chủ tịch của tôi sẽ cho tôi giá tốt!”
“Cái gì? Jackson? Từ từ!” Lâm Quân mím môi.
“Nhưng nếu anh muốn, tất nhiên phải để lại cho anh rồi.”