Lão ta cười lạnh mang theo một chút chế nhạo, cũng may Lê Vân Hàng đã lớn tuổi, mấy năm qua lão ta đã quan sát kỹ tình trạng thể chất của Lê Vân Hàng và biết rằng ông ta bị đau tim.
Nếu ông ta nhìn thấy bản báo cáo kết quả xét nghiệm DNA giữa Hạ Linh và ông ta, rất có thể bệnh tim của ông ta sẽ tái phát. Lấy chuyện này để che đậy tất cả cũng rất hợp lý.
Lúc này, Lê Vân Hàng đâu biết sẽ có bất ngờ lớn đang chờ đợi mình, hơn nữa bất ngờ này không phải điều ông muốn tiếp nhận.
“Alo, chú Hành ạ”
“Lâm Quân, cháu có cơ hội để phản kích rồi” Lê Vân Hàng cầm trong tay tách trà, nhẹ giọng nói, như là muốn nói chuyện nhỏ nhặt như hỏi thăm vấn đề ăn ngủ.
“Cái gì?”
“Bây giờ chú đã có trong tay bằng chứng về hành vi phạm tội của Jackson, bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chú chỉ chờ thời cơ”
“Bằng chứng phạm tội?” Lâm Quân cau mày, của Jackson?
Thật kỳ lạ, anh định hỏi lại, nhưng trong điện thoại lại có một âm báo bận vang lên: “Tút tút…
“Này, alo, alo” Lê Vân Hàng và Lâm Quân nhìn điện thoại đều cảm thấy khó hiểu.
Lê Vân Hàng cảm thấy cả kinh, có vẻ như Jackson đã phát hiện ra sự việc bị bại lộ và bắt đâu phản công.
Nỗi lo lắng bất an luẩn quẩn trong lòng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng ông không ngờ dackson lại tỉnh táo như vậy.
Ông vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hồ sơ, nhưng vì không có tín hiệu mạng nên anh đã tắt điện thoại di động và lặng lẽ giấu đi.
Tài liệu trên tay ông đã được khóa trong két sắt.
Nhìn thấy điện thoại cúp máy, Lâm Quân cũng khó hiểu, sau khi nghĩ lại có lẽ tín hiệu không tốt, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh đang định lái xe qua nhà ông xem thế nào thì đúng lúc này Nhật Linh đã bước vào phòng.
Lâm Quân cầm lấy áo khoác của anh giống như muốn đi ra ngoài khiến cô có chút nghi ngờ và lo lắng. Cô liếc nhìn đồng hồ, đã 11:30 tối.
“Anh sẽ quay về sớm”
“Vâng” Mặc dù lo lắng, Nhật Linh vẫn gật đầu.
Đèn trong biệt thự hơi mờ tối, trong phòng có ánh đèn vàng mờ ảo gợi lên không gian ấm cúng mà hiện giờ lại không có một bóng người nào.
“Chú Hàng”
Lâm Quân hét lên, nhưng không có ai đáp lại. Anh mơ hồ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua.
Lâm Quân vội vàng đuổi theo, nhưng khi anh vừa rời đi mới nhớ tới người trong biệt thự, vội vàng xoay người chạy vào trong.
Hạ Linh đang buồn ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng kêu của Lâm Quân, gần như cùng lúc, cô và Lâm Quân chạy đến phòng của Lê Vân Hàng.
Lúc này Lê Vân Hàng đã ngã xuống đất, trên tay ông còn cầm thứ gì đó, trên đầu ông có vết máu.
“Cha”
Hạ Linh lao tới, Lâm Quân cũng lao về phía trước.
“Sao lại có chuyện này?” Nước mắt Hạ Linh trào ra, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Lâm Quân dùng ngón tay sờ lên mũi của Lê Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn hơi thở.
“Mau gọi cấp cứu đưa đến bệnh việt Sau đó Hạ Linh mới có phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu.
Lâm Quân nhìn quanh, trên góc bàn có vết máu, nhưng vết thương của Lê Vân Hàng dường như không trùng với vết máu.
Anh kéo thứ trong tay Lê Vân Hàng ra rồi cầm lên xem, anh kinh ngạc nhìn sang Hạ Linh.
“Không phải anh có xe sao? Bây giờ anh mau đưa cha đến bệnh viện đi!”
Hạ Linh bất chợt phản ứng lại, đẩy đẩy Lâm Quân, sau đó Lâm Quân đưa tài liệu trên tay cho Hạ Linh.
Hạ Linh cũng sửng sốt khi nhìn thấy bản báo cáo, nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến nó.
Chạy theo sau Lâm Quân đang cõng Lê Vân Hàng trên lưng rồi sau đó nhanh chóng lái xe đưa ông đến bệnh viện.
Ngoại trừ tiếng khóc của Hạ Linh cũng không có âm thanh nào vang lên.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lâm Quân lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hà Dĩ Phong.
“Alo, bây giờ cậu nhanh chóng qua nhà chú Hàng đi.”