Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 881



Chương 881: Làm loạn

“Lâm Quân, nam tử hán đại trượng phu, không nên hành xử lỗ mãng, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh thì mới có thể giải quyết ổn thỏa về lâu về dài được”

Trong lòng Lê Vân Hàng cũng vô cùng lo lắng nhưng cũng xe không làm loạn lên như Lâm Quân.

Lời của ông quả nhiên vẫn có sức uy hiếp nhất định, khiến đôi mắt Lâm Quân sáng rực lên.

“Cần phải làm cho rõ mọi chuyện”

Anh suy nghĩ một lúc sau đó đột nhiên nhìn Lê Vân Hàng bằng con mắt quả quyết, giống như đã đưa ra một quyết định gì đó.

Hạ Linh nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt, trong lòng cô có chút nghi hoặc, rốt cuộc là điều gì khiến cho Lâm Quân đột nhiên lại tràn trề hy vọng như vậy.

Có điều, cô ấy cũng không dám hỏi nhiều.

Đám người rời đi, Lâm Quân trở lại phòng với Lê Nhật Linh.

Anh cầm lấy đôi tay cô áp lên tai mình, sau đó im lặng một hồi lâu.

Trước khi quen biết Lê Nhật Linh, anh chưa từng để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào, tất cả những gì anh làm đều vì tiền tài và quyền lợi của chính bản thân mình Thế nhưng sau khi gặp được cô, dường như mọi thứ đều trở thành phông nền, từ sau khi có được cô, anh cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ vì cô.

Trong ba năm Lê Nhật Linh rời đi, cuộc sống của anh vô cùng tẻ nhạt, không hề có chút niềm vui nào, anh vùi đầu vào công việc không kể ngày đêm, mỗi khi trở về nhà trời đều đã tối muộn.

Nếu như nói đến điều gì đã khiến anh cố gắng được lâu như vậy, có lẽ là do anh vẫn luôn tin tưởng sẽ có một ngày Lê Nhật Linh quay trở lại.

Nếu như Lê Nhật Linh thật sự rời đi không bao giờ quay lại nữa, vậy thì có lẽ bản thân anh cũng không thể sống tiếp được!

Bởi vì nếu như trong lòng không có niềm tin, thì làm sao có thể duy trì được lâu dài.

Hạ Linh trở về phòng, ghé đầu lên bệ cửa sổ, cô ấy cảm thấy tất cả mọi chuyện hôm nay đều thật đáng ngờ.

Đầu tiên là bưu kiện vào buổi sáng, sau đó cha trở về công ty, rồi Lê Nhật Linh lại ngất xỉu, trong người cô còn bị nhiễm độc. Tất cả mọi chuyện giống như đã được sắp đặt sẵn nhưng lại không thể nhìn rõ được mọi chuyện đang tệ đi như thế nào.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Là một số lạ gọi đến, Hạ Linh cho rằng là điện thoại quấy rối nên cô ấy không chút do dự lập tức tắt mắt đi.

€ó điều, khi cô vừa tắt máy thì chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, lần này cô mở máy lên nghe.

“A lô, cho hỏi có phải cô Hạ Linh không?”

Trong điện thoại là một giọng nam trầm thấp, có chút tà ác khiến Hạ Linh sợ tới nỗi suýt nữa ném điện thoại xuống đất: “Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng nói Hạ Linh có chút run rẩy, nhưng cô ấy nghĩ đến một vài chuyện lại cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo lên, tiếp tục nghe điện thoại.

“Món quà tôi gửi đến, cô có thích không?”

Không ngờ người đàn ông không hề trả lời vẫn đề Hạ Linh hỏi mà ngược lại còn có chút cười nhạo cô ấy.

“Món quà, món quà gì cơ?”

“Tôi tưởng sáng nay mấy người đã nhận được quà tôi gửi tới rồi chứ”

“Bưu kiện là anh gửi tới sao, anh là ai?” Hạ Linh đột nhiên nhớ tới tờ phiếu xét nghiệm, trong lòng cô ấy trở nên căng thẳng.

“Tôi là ai đương nhiên sẽ không nó cho cô biết, có điều thân phận của cô tôi rõ như lòng bàn tay.”

Người đàn ông cố gắng nhấn mạnh, gắn giọng khi nói tới hai chữ “thân phận, chỉ cần suy nghĩ chút là có thể biết rõ ràng anh ta biết được thân phận thật của cô.

“Tôi không hiểu ý của anh!” Hạ Linh lắc đầu, giọng nói cô ấy cứng ngắc.

Ngoại trừ chú .Jackson không có ai biết Hạ Linh không phải con ruột của cha cho nên cô ấy có chút nghỉ ngờ đối phương đang lừa mình.

“Ồ, khi tôi gửi những giấy tờ đó qua bưu điện, còn dùng mẫu máu của cô Hạ Linh để làm một đơn báo cáo xét nghiệm DNA rõ ràng, không biết cô Hạ Linh có hứng thú xem không”

Người đàn ông trong điện thoại không chút che giấu, nói thẳng với Hạ Linh.

“Khốn kiếp, anh rốt cuộc là kẻ nào?”

Hạ Linh kích động giận dữ hét lên với người trong điện thoại, trong lòng cô ấy lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

chapter content



Cũng may là cửa phòng đang khóa, nhưng Hạ Linh vẫn sợ Lê Vân Hàng cố gắng truy hỏi.

“Vậy thì tốt, Hạ Linh, con là người hiểu chuyện, cha cũng không cần nói nhiều con cũng sẽ hiểu” Trong lòng Lê Vân Hàng lúc này cũng có chút loạn, ông cũng không muốn truy hỏi Hạ Linh nhiều, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Vâng”

Nghe được giọng nói quan tâm của Lê Vân Hàng, Hạ Linh lại xúc động muốn khóc.

Lê Vân Hàng thở dài một tiếng, sau đó cất bước rời đi.

“Không ngờ là lão già chết tiệt Lê Vân Hàng kia vẫn quan tâm cô như vậy sao!”

Bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nói.

“Anh im miệng đi, anh là cái thá gì chứ, dám nói cha tôi như vậy” Hạ Linh tức giận, anh ta dám bảo cha cô ấy là lão già chết tiệt sao?

“Tôi là cái thá gì? Ha ha haI”

“Anh cười cái gì?”

Tiếng cười lạnh vẫn vang lên bên kia đầu dây điện thoại, khiến trong lòng Hạ Linh vô cùng khó chịu.

“Nếu không có Lê Vân Hàng thì cô Hạ Linh cũng có là cái thá gì đâu chứ?”

Đúng vậy, nếu không có cha thì cô ấy cũng đâu là cái gì, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần đến.

“Rổ cuộc anh muốn gì?”

Sợ lại xảy ra tình huống như vừa nãy, lần này Hạ Linh cố gắng đè thấp giọng nói, cũng cố gắp áp chế lửa giận trong lòng xuống.

“Tôi chẳng muốn thế nào cả. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu như cô muốn có được tất cả như bây giờ thì từ nay trở đi cô phải nghe lời tôi! Nếu không sớm muộn gì giấy cũng không gói được lửa đâu.”

“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Uy hiếp? Không đâu, không đâu, nói một cách chính xác thì là hợp tác đôi bên cùng có lợi!”

“Không bao giờ có chuyện đó đâu, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm mình” Hạ Linh vất vả lắm mới hạ quyết tâm, cô ấy không thể giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, không muốn lại làm làm tổn thương họ.

“Cô Hạ Linh không cần vội vàng trả lời tôi như vậy, bởi vì cô còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ”

Hạ Linh cúp điện thoại, trong lòng cô ấy thầm chửi khốn kiếp, đúng là tên điên!

Dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không để bản thân mình đâm đầu vào ngõ cụt, cho dù cha có phát hiện ra sự thật, cô cũng sẽ bằng lòng chấp nhận chuyện đó mà không gây ra bất cứ sai lầm gì.

Mà người đàn ông bên kia đầu dây điện thoại, vừa cúp máy, anh ta lập tức đi tới phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Anh ta cung kính khom lưng hành lễ.

“Ông chủ, phía cô Hạ Linh tôi đã sắp xếp ổn thỏa”

“Được”

“Chỉ là, vẫn có một việc tôi không hiểu!”

“Cái gì?”

“Wi sao ông chủ không trực tiếp nói rõ quan hệ với cô Hạ Linh, sau đó mới ra yêu cầu với cô ấy?”

Jackson lắc lư ly rượu trong tay, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười tà mị, tất cả những người làm việc lớn sẽ không bao giờ để bản thân mình xung phong đi đầu hay cho người khác biết được thân phận và sức mạnh của mình.

Chỉ cần ở sau lưng khẽ đẩy tay một cái, nắm tất cả mọi việc trong lòng bàn tay là được.

Nhưng cho dù có dùng phương pháp gì đi nữa đích đến cuối cùng cũng sẽ là địa vị và tiền tài. Mà đối với Hạ Linh, thứ cô ấy thiếu thốn nhất lại là tình yêu và sự quan tâm.

Đạo đức giả còn sắc bén hơn cả một con dao. Đương nhiên lão ta cũng không rảnh để giải thich những điều này với cấp dưới!

“Làm tốt chuyện của cậu là được rồi!”

Giọng nói của lão ta không lớn nhưng lại khiến người đàn ông bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, tự thấy bản thân mình đã hỏi một câu không nên hỏi.

“Lui xuống đi!”

“Vâng, thưa ông chủ”

“Hạ Linh, cháu đừng trách chú nhãn tâm, đây chính là số phận của cháu”

Lão ta nâng chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đứng ở tòa nhà cao tầng trong thành phố, hưởng thụ cảnh đêm đẹp đến mê người.

Trong mắt lão ta tràn ngập tiền tài và quyền lợi, lòng tham vô tận đã chiếm cứ cả tâm hồn lão ta.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv