Một đêm sôi động cuối cùng sẽ kết thúc, mọi người dù hạnh phúc hay cô đơn đều sẽ thức dậy vào buổi sáng ngày mới.
Đối với những người hạnh phúc, những kỉ niệm của đêm hôm trước sẽ chỉ làm cảm xúc của họ ngày càng thăng hoa, còn đối với những người cô đơn, nó chỉ làm sâu sắc thêm nỗi cô đơn của mà thôi, nhưng rồi, khi một ngày mới đến, tất cả những phấn khích náo nhiệt đều trở thành một quá khứ không đáng quan tâm, cũng không liên quan gì đến cuộc sống hiện tại của họ.
Mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng ngày mới, Hạ Linh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau khi thu dọn một chút cô rời khỏi phòng, nhưng bầu không khí trong phòng khách có vẻ không giống ngày thường.
Lê Vân Hàng đang ngồi trên ghế sô pha, im lặng không phát ra tiếng động.
Lê Vân Hàng khế cau mày nhìn giấy tờ trong tay.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Hạ Linh đi tới, ngồi xuống đối diện với Lê Vân Hàng.
Lê Vân Hàng không nói chuyện, đưa tờ giấy trong tay cho Hạ Linh.
Hạ Linh sửng sốt khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, đây không phải là tờ báo cáo xét nghiệm DNA giả do cô sử dụng máu của chính mình thay cho DNA của Nhật Linh sao?
Báo cáo nói rằng Nhật Linh và Lê Vân Hàng không có quan hệ huyết thống.
Làm sao có chuyện này được? Tờ xét nghiệm đó rõ ràng ở chỗ cô, vậy làm sao nó đến tay cha cô được.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Hạ Linh nhìn Lê Vân Hàng đầy nghỉ ngờ, lương tâm cảm thấy cắn rứt vô cùng.
“Buổi sáng có người đặt bản báo cáo này vào hộp thư trước cửa. Đúng rồi, họ còn để lại lời nhắn rằng con đã sắp xếp. Có phải là con không làm đúng không? Có nghĩa là tờ giấy xét nghiệm này có vấn đề phải không?”
Lê Vân Hàng ngước mặt lên, giống như bắt được một chút hy vọng.
Hạ Linh sững sờ, chính cô tự tay làm tờ giấy xét nghiệm này, trừ chính mình và chú Jackson ra thì không ai biết chuyện, bây giờ tờ giấy kiểm tra này đã được gửi về nhà, chú Jackson sẽ không làm tổn thương mình, lẽ nào chuyện này lại bị lộ và có người thứ ba biết chuyện này?
Nếu bây giờ cô nói rằng không phải là cô sắp xếp chuyện này, như vậy có nghĩa là tờ báo cáo kết quả này có vấn đề, nếu cha cô ta đi điều tra, đến khi ấy không những ông phát hiện ra chuyện cô đã làm mà còn biết luôn cả chuyện cô không phải là con gái ruột của ông.
Về phần Nhật Linh, cha cô cũng nói rằng dù cô có phải là con gái ruột của ông hay không thì ông cũng đã coi cô là con gái ruột rồi, sau này cha sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy vẫn còn Lâm Quân.
Suy nghĩ trong lòng Hạ Linh đang giao tranh với nhau, thật lâu sau cô mới bừng tỉnh, cô nói: “Ôi, xem trí nhớ của con này, do lần trước phạm sai lầm, con đã thanh toán thêm tiền bảo họ gửi trực tiếp về nhà, không ngờ kết quả lại không như ý.
Cha, con xin lỗi. “
Hai mắt Hạ Linh đỏ lên, nhưng không phải vì báo cáo có vấn đề mà vì lời nói dối của mình, cho dù Lê Vân Hàng không phải cha ruột của cô, nhưng sự chăm sóc của ông với cô nhiều năm như vậy vẫn luôn hiện hữu trước mặt.
“Con bé ngốc, sao con lại khóc? Cha không trách con, không phải lỗi của con. Chỉ là, Nhật Linh trông rất giống mẹ con. Cha thật sự không ngờ con bé không phải con gái cha nên cha thấy buồi Lê Vân Hàng vốn dĩ còn có một tia hy vọng, giờ lại càng thêm chán nản, nhìn thấy Hạ Linh buồn rầu, ông không khỏi thương tâm mà xoa xoa đầu cô một cách yêu thương.
Nhật Linh uể oải đi ra, tiếng bước chân làm mấy người trong phòng khách kinh động, bọn họ đều nhìn về phía cô, làm cho Nhật Linh cảm thấy hoang mang.