“Mau gọi điện thoại cho Lâm Quân và Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức từ trên ghế salon nhảy lên.
Mà Hà Dĩ Phong mới vừa trò chuyện với Lê Vân Hàng, lại lập tức nhận được cuộc gọi điện thoại từ Lê Minh Nguyệt.
Bên đầu dây bên kia, giọng nói của Lê Minh Nguyệt tràn đầy vẻ hoảng loạn làm Hà Dĩ Phong giật mình, làm anh ta tưởng răng ông Lê và bà Lê lại tìm tới cửa nữa.
“Sao vậy Minh Nguyệt?”
“Nhật Linh đã xảy ra chuyện rồi!”
“Nhật Linh đã xảy ra chuyện gì?” Hà Dĩ Phong nhíu mày, Lê Nhật Linh không phải đang ở trong căn nhà kia trong sao?
Lâm Quân cũng trông giữ ở nơi đó, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?
“Sợi dây chuyền mà Nhật Linh luôn đeo trên người bị ai đó gửi từ nước Pháp về nước. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô ấy để sợi dây chuyền này rời người mà. Chắc chắn là Nhật Linh đã xảy ra chuyện gì rồi! Rốt cuộc các anh có chăm sóc cô ấy cẩn thận không vậy?”
Hà Dĩ Phong nghe thấy giọng nói vội vàng căng thẳng của Lê Minh Nguyệt, không khỏi cảm thấy có chút thân thiết.
“Nhật Linh không sao cả! Bây giờ Lâm Quân đang ở bên cạnh cô ấy, em cứ việc yên tâm là được.”
“Thật sao?” Lê Minh Nguyệt nắm dây chuyền, vẫn còn nửa tin nửa ngờ với lời nói của Hà Dĩ Phong.
“Tất nhiên là thật rồi! Nhưng mà em gọi điện thoại mà vừa mở miệng chính là hỏi về Nhật Linh, tôi cảm thấy hơi ghen đấy!” Khóe môi Hà Dĩ Phong hơi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất ấm áp và hạnh phúc.
“Tôi chỉ quá lo lắng cho Nhật Linh nên hỏi về cô ấy trước, chưa kịp hỏi thăm anh thôi mà!” Lê Minh Nguyệt đỏ mặt đỏ, vội vàng giải thích. Bây giờ Hà Dĩ Phong đối xử với cô ấy càng ngày càng tốt, giống như một người chồng thực thụ vậy. Ba năm qua, anh ta đã thay đổi quá nhiều, hình như cô ấy cũng bắt đầu ỷ lại vào anh ta.
“Dĩ Phong!” Hạ Linh chạy tới, thấy Hà Dĩ Phong đang gọi điện thoại, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, cô ấy cảm cảm thấy trong lòng đột nhiên hơi bực bội giống như bị ai đó đánh một quyền vậy.
Hà Dĩ Phong nghe thấy giọng nói của Hạ Linh nên quay đầu, nhíu mày một cái: “Hạ Linh! Có chuyện gì vậy?”
“Ai vậy?” Lê Minh Nguyệt cũng bĩu môi, cô ấy chắc chắn răng mình vừa nghe được giọng nói của một người phụ nữ.
Chẳng lẽ Hà Dĩ Phong chạy đến nước Pháp cũng không quên tán gái sao?
Nhưng mà đây đúng là phong cách của anh ta. Trong nháy mắt, Lê Minh Nguyệt cảm thấy mất hết hứng thú. Mới vừa rồi đáy lòng còn cảm thấy hoang mang sợ hãi nhưng bây giờ cũng bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Hà Dĩ Phong đoán được suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt, cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt của Hạ Linh, vội vàng giải thích: “Chỉ là một người bạn người Pháp mà trước đây tôi quen biết thôi, em đừng suy nghĩ lung tung!”
“Một người bạn người Pháp?” Lê Minh Nguyệt bất mãn kêu la, rõ ràng một thời gian trước, Hà Dĩ Phong dẫn cô ấy sang nước Pháp chơi, cũng còn không biết người bạn nào, làm sao.
lần này cô ấy không đi cùng lại đột nhiên toát ra một người bạn, còn là một người bạn nữ, chắc chắn là có gì đó không bình thường ở đây!
“Đúng vậy! Chỉ là bạn bình thường mà thôi.” Hà Dĩ Phong gật đầu một cái.
Mà trong lòng Hạ Linh càng cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng Hà Dĩ Phong, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường sao? Cô ấy còn tưởng rằng dù họ đã chia tay nhiều năm như vậy, dù Hà Dĩ Phong đã thật sự buông xuống phần tình yêu đối với cô ấy, nhưng ở trong lòng anh ta, có lẽ cô ấy cũng khác với những người khác.
“Dĩ Phong!” Hạ Linh lại kêu một tiếng. Lúc đầu, cô ấy vốn chỉ muốn hỏi thăm xem rốt cuộc cha mình và Hà Dĩ Phong đã nói những gì, sợ Lê Vân Hàng gây khó dễ cho anh ta, ai ngờ biết Hà Dĩ Phong chẳng coi lòng tốt của cô ấy ra gì, từ đầu đến cuối không hề để ý tới sự lo lắng của cô ấy, lại còn để cô ấy phải nhìn thấy cảnh tượng này.
“Được rồi được rồi! Vậy anh cứ lo chăm sóc cho người bạn bình thường của anh đi!” Lê Minh Nguyệt tức giận cúp điện thoại, đột nhiên cô ấy cảm thấy buồn bực không vui.
“Minh Nguyệt!” Hà Dĩ Phong còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì điện thoại đã bị cúp máy.
Nhíu mày một cái, nhìn Hạ Linh đang đứng trước mặt mình, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn. Nếu không phải bởi vì Hạ Linh, Lê Minh Nguyệt cũng sẽ không giận anh ta.
“Em có chuyện gì đấy?”
Hạ Linh thấy đột nhiên thái độ của Hà Dĩ Phong đối với mình trở nên lạnh nhạt như vậy, dường như cô ấy cũng nhận ra điều gì, nhưng mà trong lòng cô ấy càng cảm thấy oan ức hơn: “Em chỉ muốn hỏi thăm xem anh và cha của em đã nói những gì, ai ngờ anh đang gọi điện thoại.”
“Không nói chuyện gì.’ Hà Dĩ Phong nhìn cô ta một cái, bởi vì chuyện của Lê Minh Nguyệt nên tâm trạng của anh ta thật sự không được tốt: “Nếu em không có chuyện gì khác thì tôi phải đi trước đây!”
Hà Dĩ Phong nói xong, nhanh chóng rời đi khỏi tâm mắt của Hạ Linh.
Mà Hạ Linh đứng yên tại chỗ, trong lòng lại càng cảm thấy oan ức và tức giận. Người phụ nữ kia thật sự có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Hà Dĩ Phong sao?