“Kể cả tôi là người gây chuyện thì sao? Cô có thể làm gì được tôi? Hạ Lan Châu nhíu mày, cô ta cầm một thỏi son trong túi xách ra, trang điểm trước mặt gương trong nhà vệ sinh.
Vẻ mặt tràn đầy đắc ý của cô ta không thể che dấu được.
Lê Mỹ Vân đứng ở giữa đường cái cả người tức giận đến run rấy, cô ta cầm điện thoại lên mà không nói được một câu.
“Tốt hơn hết là cô nhanh chóng về đây đi, cha mẹ cô cũng ở đây, không trừng cô có thể thương lượng chuyện giải trừ hôn ước đó” hạ Lan Châu mím môi nói, nói một câu như ném một cục đá xuống mặt nước tĩnh lặng với Lê Mỹ Vân ở đầu dây bên kia, xong cô ta cũng không nói thêm câu nào nữa trực tiếp tắt điện thoại.
Lê Mỹ Vân tỉnh táo lại, đúng vậy, bây giờ cô ta cãi nhau với Hạ Lan Châu thì có lợi ích gì? Bây giờ Hạ Lan Châu rất kiêu ngạo, bây giờ cô phải nhanh chóng trở về, phá hết mấy thủ đoạn đó, nói tóm lại cô ta sẽ không để kế hoạch của Hạ Lan Châu thành công.
Lê Mỹ Vân gọi taxi, trực tiếp bảo lái xe đi đến nhà họ Hạ.
“Chị dâu nói đang trên đường về rồi ạ’ Hạ Lan Châu híp mắt mỉm cười nhìn bà Hạ, vẻ mặt của cô †a rất lanh lợi.
Nhưng mặt cha mẹ của Lê Mỹ Vân xị ra, họ cực kì không vui.
Hạ Huy Thành ngồi ở trên bàn nhưng không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, chuyện hôm đó anh ấy biết là kế hoạch của Hạ Lan Châu và Trần Hi Lam.
Nhưng chuyện này đã xảy ra như vậy thì anh ấy có thể làm gì được?
Hạ Lan Châu là em gái anh ấy, mà Trần Hi Lam không chỉ là bạn của Lê Nhật Linh mà còn là bạn của anh ấy, dù anh ấy biết là ai làm chuyện này nhưng cũng không có biện pháp mắng họ.
Muốn trách thì chỉ trách bản thân vẫn còn ảo tưởng Lê Nhật Linh yêu anh ấy, chắc là đời này anh ấy vẫn nhớ đến cô.
Nhưng mà bây giờ chỉ có hai cách giải quyết chuyện này, một là hủy bỏ hôn ước, hai là Lê Mỹ Vân rút lui, trực tiếp bỏ qua bước đính hôn để kết hôn luôn.
Kể quả giải quyết chuyện này như thế nào thì anh ấy vẫn chấp nhận, bây giờ anh ấy không còn vướng bận cái gì nữa rồi.
Lê Mỹ Vân nhanh chóng bắt taxi đi đến nhà họ Hạ, cô †a đứng ở cửa hít sâu một hơi, cô ta lấy gương ra chỉnh sửa lại đầu tóc rồi mới mở cửa đi vào.
Bầu không khí trong nhà họ Hạ không được tốt lắm, vẻ mặt người nào cũng tối tăm, khi họ nghe thấy tiếng mở cửa thì cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía Lê Mỹ Vân.
Nhưng mà Hạ Lan Châu thì khác, trên mặt cô †a nở ra một nụ cười tươi, vẻ mặt của cô ta giống như đang hóng chuyện Mà vốn dĩ chuyện này do một tay cô ta tạo thành thì làm sao cô ta cần khó chịu như mọi người?
“Cha, mẹ, cô Hạ” Lê Mỹ Vân lễ phép chào hỏi mọi người một lượt, bà Hạ gật đầu một cái, trên mặt bà ta rất hiền lành nói.
“Cháu ngồi xuống đi.”
“vang”
“Ngồi cái gì mà ngồi? Con nhanh chóng về nhà với cha mẹ!” Ông Lê cau mày, mở miệng máng cô ta “Cha! Con cang Hạ Huy Thành giải thích chuyện này với con!”
“Còn giải thích cái gì nữa? Cậu ta trực tiếp bỏ đi tìm người đàn bà khác ngay trước mặt con, con cũng nhìn thấy mà, vậy thì còn giải thích cái gì nữa?”
Ông ta và nhà họ Lê thật sự muốn kết giao với Tập đoàn Hạ Gia nhưng nếu Hạ Huy Thành đã không coi ông ta ra cái gì, thì ông ta cũng không cần chấp nhận cuộc hôn nhân này nữa.
Hạ Huy Thành nhíu mày một cái, anh ấy cũng không biết lên giải thích từ chỗ nào.
“Mỹ Vân…Chuyện hôn lễ…” Trên mặt bà Hạ tràn đầy sự áy náy, bà ta muốn cầm tay Lê Mỹ Vân.
Nhưng lại bị Hạ Lan Châu kéo lại: “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Khi chưa lấy nhau đã ở trong nhà chúng ta nên mặt nói vậy, chờ sau khi kết hôn thì chắc chắn anh trai sẽ bị cô ta quản gắt gao?”
‘Vẻ mặt của cha Lê Mỹ Vân càng trở lên tối tăm, câu Hạ Lan Châu nói là có ý gì?
“Lan Châu! Em đừng nói linh tinh!” Cuối cùng Hạ Huy Thành không nhịn được mở miệng nói “Bác trai, bác gái, chuyện này là cháu sai, cháu hi vọng hai bác có thế cho cháu thêm một cơ hội. sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm đó nữa, nhưng mà nếu hai bác muốn hủy bỏ hôn ước thì cháu hi vọng hai bác có thể nhận câu nói xin lỗi của cháu”
Hạ Huy Thành chân thành nói, rồi chăm chú nhìn cha mẹ của Lê Mỹ Vân, anh ấy thật lòng muốn nói câu xin lỗi, nhưng mà đó là câu anh ấy nói xin lỗi thay Hạ Lan Châu ‘Vậy thì chúng ta hủy bỏ hôn ước đi! Nhà họ Hạ các người thật vô trách nhiệm, tôi không thể với tới được mấy người.”
“Cha, con tin tưởng Hạ Huy Thành”
“Cái gì?”
“Con không đồng ý hủy bỏ hôn ước!” Lê Mỹ Vân phản bác lại câu nói của cha mình, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chắm vào Hạ Lan Châu đang đứng ở bên cạnh bà Hạ.
Dĩ nhiên Hạ Lan Châu không nghĩ tới Lê Mỹ Vân sẽ quyết định như vậy, trên mặt cô ta không che dấu được sự kinh ngạc.