Ở thành phố Hà Nội, Lê Minh Nguyệt dẫn bọn nhỏ đến phòng trò chơi, bé Hạ Ly yên lặng nằm chặt bàn tay mũm mĩm của mình, Lê Minh Nguyệt thấy vậy thì cangf thích đứa bé.
“Bé Hạ Ly ngoan quá, nhìn thế nào cũng không giống tên xấu xa Hạ Dĩ Phong đó, cả ngày chỉ biết bắt nạt cô”
“Chú Phong rất tốt, chú ấy cho Hà Phong và bé Chí Linh bộ đồ chơi xe ô tô điều khiển từ xa”
Bé Chí Linh giơ tay lên kháng nghị câu nói của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt chỉ đành nhún vai, hai đứa bé này đã bị Hòa Dĩ Phong thu mua mất rồi!
“Cô Minh Nguyệt cũng tốt mà?” Bé Hạ Ly bữu môi một cái rồi nói thay cho Lê Minh Nguyệt, mấy hôm trước cô Lê Minh Nguyệt ngã bị thương ở chân, bây giờ cô ấy còn chưa khỏi đâu!
“Cô Lê Minh Nguyệt rất tốt ạ, nhưng cháu muốn cha mẹ” Hòa Phong chu cái miệng nhỏ nhắn, rõ ràng cậu bé hơi buồn bã.
Lê Minh Nguyệt thở dài, mấy hôm nay Lê Nhật Linh và Lâm Quân chưa gọi điện thoại về, mà cô ấy lại lo do hai nước có sự chênh lệch múi giờ sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi nên cô ấy không g điện, bây giờ mấy đứa bé nhớ cha mẹ bọn nó là chuyện bình thường, Bé Hạ Ly nhảy xuống ghế sofa rồi ngẩng đầu lên nhìn Hòa Phong và bé Chí Linh, cô bé ra dáng người lớn nói: “Mẹ phải đi xử lý chuyện rất nghiêm trọng, chúng ta phải hiểu cho em, ngoan ngoấn ở đây đợi mẹ về là được.”
“Đúng vậy, em gái cháu hiểu chuyện như vậy, Hòa Phong phải da giáng anh tri nha!” Lê Minh Nguyệt xoa xoa mái tóc mềm mại của Hòa Phong.
Ánh mắt Hòa Phong lóe lên, cậu bé nhìn Lê Minh Nguyệt nói: “Hòa Phong sẽ ngoan ngoấn ở nhà chờ cha mẹ về!”
“Thế mới đúng chứ!” Lê Minh Nguyệt bật cười vì nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn của Hòa Phong, bọn họ trò chuyện rất vui vẻ nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên.
Má Trương đáng đứng ở bên cạnh cảm thấy kì lạ, không ai biết chuyện Lê Minh Nguyệt bị thương và bà ấu đến đây chăm sóc mấy đứa trẻ, chỉ có Hà Dĩ Phong có chìa khóa, nhưng bình thường không có ai đến đây, vậy người ngoài kia là ai.
“Để tôi đi xem thử là ai” Lê Minh Nguyệt từ trên ghế sofa đứng lên, chân cô ấy đã đỡ hơn trước rồi “Cô ngồi xuống đi, để tôi đi mở cửa” Má Trương vội vàng đi trước Minh Nguyệt, rất nhanh bà ấy đã đi đến cửa, nhưng bà ấy thấy dược một người đàn bà lạ mặt “Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Lê Nhật Linh không?”
“Không phải, xin hỏi cô đến đây tìm ai?” Má Trương lắc đầu một cái, rõ ràng nơi này là nhà của Hà DĩPhong mài “Chào bà, tôi tên là Lê Mỹ Vân, tôi muốn đến đây tìm Lê Nhật Linh…”