“Sao anh lại mắng em?” Trần Hi Lam không vi “Em muốn về nước, vậy thì chúng ta về nước.
Em có ở nhà không? Bây giờ anh sẽ về ngay!”
Trần Hi Tuấn thở dài một hơi, khởi động xe một lần nữa.
Bọn họ đến Thành phố A lâu như vậy, cứ ở mãi trong khách sạn cũng không tiện lắm, vậy cứ dứt khoát mua một căn hộ đi “Em đang ở nhàt” Trần Hi Lam gật đầu một cái. Nghe thấy giọng điệu cưng chiều của Trần Hi Tuấn, Trần Hi Lam đột nhiên cảm thấy có một người anh trai cũng là một điều rất hạnh phúc.
*Ngoan! Anh lập tức về ngay!”
Tại nhà họ Hạ, Lê Mỹ Vân đang ngồi trong bàn cơm, bà Hạ rất thích cô gái này, không nói nhiều, gương mặt xinh xản, vô cùng ấm áp và dịu dàng khéo léo, là mẫu con gái rất đáng yêu.
Chỉ cần nhìn qua là biết đây là một quý cô xinh đẹp, con nhà quyền quý.
Bà Hạ liên tục gắp thức ăn cho cônta Hạ Huy Thành ngồi bên cạnh, dường như anh ta hơi mất tập trung, mà Hạ Lan Châu thì bị ép ngồi xuống, liên tục đâm đâm đũa vào chén, trên mặt đầy đầy vẻ không kiên nhẫn.
Bà Hạ quá tức giận vì hành động của cô ta lần trước, lần này bà ta đã dặn dò cô ta một cách cẩn thận. Cô ta sợ bà Hạ lại xảy ra chuyện gì một lần nữa, cho nên lần này mới ngoan ngoãn một chút Bầu không khí trên bàn cơm hơi quái lạ.
Bà Hạ vẫn liên tục cố gắng điều hòa, làm dịu bầu không khí “Mỹ Vân à! Đây là lần đầu tiên cháu đến nhà họ Hạ chúng tôi, sợ rằng cháu vẫn chưa quen lắm.
Nhưng mà không sao hết, sau này cháu và Huy Thành kết hôn, nếu cháu không quen, hai đứa cũng có thể dọn ra ngoài ở. Tư tưởng của mấy người trẻ tuổi như các cháu khác với người già chúng tôi, không ở chung cũng tốt”
Lê Mỹ Vân hiểu chuyện cười một tiếng “Chuyện này… Cháu sẽ nghe theo Huy Thành! Sau này, chúng cháu kết hôn thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà mà, bác gái không cần khách sáo với cháu như vậy đâu! Cháu có thế làm quen đần!”
“Chậc chậc…” Cuối cùng Hạ Lan Châu vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình, trên mặt đầy vẻ khinh thường, vẫn liên tục dùng đũa chọc vào bát cơm của mình, giống như đang coi bát cơm kia thành Lê Mỹ Vân vậy: “Còn chưa xem xét ngày sinh tháng đẻ mà đã nghĩ đến chuyện trở thành người một nhà rồi! Làm sao lại hận không thể gả ngay như vậy? Phụ nữ vẫn nên dè dặt một chút thì tốt hơn!”
Sắc mặt Lê Mỹ Vân lập tức tái nhợt, cô ta mím chặt môi nhìn Hạ Lan Châu. Đây đã không phải là lần đầu tiên Hạ Lan Châu chĩa mũi nhọn vào cô ta. Cô ta thật sự không hiểu, mình đã đắc tội cô ấy ở đâu?
“Lan Châu!” Bà Hạ đặt mạnh đũa xuống bàn, giọng nói có ý trách mắng.
Hạ Huy Thành cũng lập tức lấy lại tỉnh táo, vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Lan Châu! Anh biết là em còn đang tức giận vì anh không nói trước cho em chuyện anh sẽ kết hôn. Nhưng em đã giận dõi lâu như vậy rồi, cơn giận cũng nên tiêu tan chứ?”
“Không sao đâu! Em tin chắc rằng Lan Châu sẽ từ từ đón nhận em!” Sắc mặt Lê Mỹ Vân hơi dịu lại một chút, cô ta nhìn Hạ Huy Thành và nở một nụ cười nhẹ, dáng vẻ như là một người vợ hiền đảm đang.
“Em phải chịu thiệt thòi rồi!” Hạ Huy Thành gật đầu một cái, vừa cầm tay Lê Mỹ Vân vừa nói một cách đau lòng Hạ Lan Châu lại nhìn không nổi nữa, cô ấy ném đũa, định lập tức rời khỏi bàn cơm.
“Ngồi xuống!” Hạ Huy Thành nhìn về phía Hạ Lan Châu và quát “Em không thể trêu chọc cô ta, còn không thể trốn thoát sao?” Hạ Lan Châu cảm thấy oan ức không chịu được, giọng điệu vẫn nóng nảy dọa người như cũ.
“Nơi này chẳng có ai có lỗi với em cả! Em đừng có biểu hiện vẻ mặt khó coï như ai cũng nợ ÏI” Đôi mắt đen láy của Hạ Huy Thành nhìn thắng vào Hạ Lan Châu, hiếm khi ánh mắt anh ta cứng rắn như vậy.
Bây giờ, Hạ Lan Châu vẫn chưa thừa nhận chuyện anh ta muốn kết hôn. Dù sao đi nữa, sau khi Lê Mỹ Vân tiến vào nhà họ Hạ, cô ta vẫn cần phải tiếp xúc với Hạ Lan Châu.
Anh ta cần phải để Hạ Lan Châu sửa lại tính tình bướng binh, nhõng nhẽo trước đây, nếu không, không biết cô ấy còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa.
Hạ Lan Châu cần môi nhìn Lê Mỹ Trân, trong mắt cưồn cuộn nhiều loại cảm xúc, nhưng chỉ không có ý định tiếp nhận cô ta.
Lê Mỹ Vân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Hạ Lan Châu. Bọn họ sắp thực hiện đám hỏi thương nghiệp, cô ta đã biết điều này từ đầu. Tất nhiên cô ta cũng không phải là một kẻ ngu dốt, cô †a hiểu người mà mình phải gả là Hạ Huy Thành, còn Hạ Lan Châu… Chỉ cần duy trì hòa bình ở mặt ngoài là được rồi.
“Lan Châu! Tôi thật sự không biết tại sao cô.
không thích tôi, nhưng chúng ta vẫn nên dùng bữa cho xong đã, dù thế nào cũng đừng để mình bị đói bụng, như vậy không tốt lắm đâu!”
Lê Mỹ Vân nhàn nhạt mở miệng, trên môi hiện lên một nụ cười nhẹ, càng làm bà Hạ cảm thấy cô gái này rất hiểu chuyện, trong đầu càng thích cô ta.