“Bây giờ công ty chúng ta đang xảy ra vấn đề, nếu cứ theo đà này thì công ty nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phá sản!” Vẻ mặt ông Phan trở lên tối tăm nói, trong lòng Phan Kiều Như trùng xuống, chẳng lẽ Lâm Quân thật sự ra tay..
Nhưng hai ngày trước Lâm Quân không làm gì cả màt “Làm sao có thế!” Phan Kiều Như kêu lên.
“Rốt cuộc con đã làm chuyện gì?” Ông Phan nhìn thấy vẻ mặt không tin vào chuyện này của Phan Kiều Như, trong lòng ông ta hơi tức giận giọng nói cũng dần trở nên nghiêm khắc, chuyện này chắc chẩn liên quan đến cô ta.
“Con…con…” Phan Kiều Như tránh ánh mắt của ông ta “Con nói nhanh lên!” Ông Phan không nhịn được nói.
“Con bắt cóc bé Hạ Ly…
“Bé Hạ Ly là aï?” Ông Phan nghỉ ngờ hỏi, ông †a chỉ biết Hòa Phong và bé Chí Linh, từ lúc Hạ Ly mới sinh đã bị Lê Nhật Linh dẫn đến nước Mỹ, nên người ngoài không biết chuyện này cũng là một việc bình thường “Là con gái của anh Quân “Con!” Ánh mắt của ông Phan thay đổi, ông ta tiếc rèn sắt không thành thép hỏi Phan Kiều Như: “Đứa bé đâu?”
“Chắc đã trở về nhà họ Lâm”
“Chỉ có chuyện này?” Rõ ràng ông Phan không tin lời nói của Phan Kiều Như, nếu đứa bé đã về nhà thì chắc chắn Lâm Quân sẽ không tức giận như vậy, nhất định Phn Kiều Như còn giấu giếm chuyện khác nữa, trong lòng ông Phan cũng dần dần trùng xuống.
Con còn sai người trói Lê Nhật Linh…còn…còn con đã vô tình dùng dao đâm anh Quân bị thương…’ “Con bị điên rồi đúng không?”
Đột nhiên giọng nói của ông Phan cao vút, giống như tức giận hét lên vậy, trên thương trường ai mà chẳngbiết Lê Nhật Linh rất quan trọng đối với Lâm Quân?
Nếu không muốn đắc tội Lâm Quân thì phải đối xử với Lê Nhật Linh như bồ tát sống, vậy mà Phan Kiều Như dám bắt cóc Lê Nhật Linh?
Trong nháy mắt Phan Kiều Như rát oan ức, cô †a bật khóc nhìn ông Phan nói: “Con không bị điên!”
“Con còn dám nói không có!”
“Con chỉ muốn trong lòng anh Quân có con, con chỉ cần cho người làm Lê Nhật Linh biến mất thì anh Quân chính là của con! Nếu như con gả vào nhà họ Lâm thì sẽ giúp được công ty Phan Gia rất nhiều?” Phan Kiều Như nói gọn gàng nhanh chóng.
Ông Phan tức giận đến run cả người, ông ta giơ tay lên hung hăng tát Phan Kiều Như một cái, cuối cùng ông ta cũng biết nguyên nhân Lâm Quân chèn ép công ty Phan Gia, quan trọng hơn là Phan Kiều Như còn đang nằm mơ giữa ban ngày, làm sao ông ta có thể nuôi dạy một đứa con gái như này!
Phan Kiều Như ôm mặt trợn to hai mắt, từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ đánh cô ta một lần nào, bây giờ cha lại vì Lê Nhật Linh mà đánh cô ta?
“Cô Lê Nhật Linh đó có gì tốt! Con mới là con gái ruột của chai”
“Con có biết con đã gây ra chuyện lớn hay không?” Ông Phan hận sắt không thành thép lắc đầu, cả người ông ta tức giận đến run rẩy, ông ta tức giận dùng ngón trỏ chỉ Phan Kiều Như.
“Lê Nhật Linh có bị làm sao đâu, người bị oan ức là con!” Phan Kiều Như ôm mặt, cô ta vẫn còn tiếp tục tranh cãi, trong đôi mắt to tròn của cô ta tràn ngập hận ý và nước mắt.
“Cha nói cho con biết, bây giờ cha dẫn con đến gặp Lê Nhật Linh để xin lỗi, nếu như con vẫn nghĩ như lời mình nói, thì toàn bộ công ty Phan Gia sẽ vì con mà phá sản!”
“Con không đi!” Phan Kiều Như lắc đầu, dựa vào cái gì mà cô ta phải đi xin lỗi Lê Nhật Linh?
“Nếu như con không đi thì cút ra khỏi nhà họ Phan đi, nhà họ Phan không có một đứa con gái như vậy, Lâm Quân có xử lý con như thế nào thì cha cũng không quan tâm!”
Ông Phan tàn nhắn nói những câu này, nhưng trong lòng ông ta đau đớn đến rit máu, ông ta cắn chặt hàm răng, thật ra ông ta làm chuyện này vì tốt cho Phan Kiều Như vì Lâm Quân chèn ép công ty Phan Gia chỉ là một phần, Phan Kiều Như lị là con gái ruột của ông ta, ông ta không muốn cô ta phải chịu oan ức nhưng nếu bây giờ Phan Kiều Như không rời khỏi đây thì ông ta sẽ không còn cách gì để cứu cô ta.
Mà sắc mặt Phan Kiều Như tái xanh lại, cô ta không biết ý tốt của cha mình, ông Phan từ nhỏ rất thương cô ta, làm sao hôm nay ông ta có thể nói ra những câu này.
Nhưng nếu bắt cô ta đi xin lỗi Lê Nhật Linh thì còn khó chịu hơn so với giết chết cô ta!
“Cha! Làm sao cha có thể nói như vậy? Chẳng lẽ trong mắt cha, con còn không bằng công ty Phan Gia?
Môi ông Phan giật giật nhưng giọng nói của ông ta lạnh như băng: “Rốt cuộc con có đi hay không?”
“Con không đi!” Phan Kiều Như kiên quyết từ chối: “Được! Tốt lắm!” Ông Phan tức giận đến phát cười, ông ta chỉ vào chóp mũi Phan Kiều Như, một lưồng tức giận từ trong tim tràn đến cô ông ta, nhất thời mùi máu tanh tràn ngập miệng ôngta “Chat” Hình như trước khi ông Phan ngất xỉu có nghe thấy tiếng hét chói tai của Phan Kiều Như.