“Anh Quân!” Phan Kiều Như hô lên đầy kinh ngạc, nhìn Lâm Quân với đôi mắt đẫm lệ, lý trí của cô ta dường như sắp sụp đổ, ngón tay chỉ vào Lê Nhật Linh: “Sao anh lại phải đỡ cho cô ta chứ?”
Lê Nhật Linh cẩn thận từng li từng tí băng vết thương cho Lâm Quân, sao anh lại ngốc vậy chứ!
Lại khiến bản thân bị thương, may là không nguy hiểm như lần trước chỗ Hạ Lan Châu, nhưng vừa nãy khi Phan Kiều Như đâm về phía Lâm Quần, thực sự khiến cô sợ đến hồn bay phách tán.
Lâm Quân còn quay lại cười đùa an ủi cô, tay không bị thương sờ đầu Lê Nhật Linh: “Đừng lo, anh không sao.”
“Anh còn dám nói mình không sao, chảy máu rồi đây này! Mau theo em đến bệnh viện” Lê Nhật Linh quýnh lên như muốn khóc đến nơi, vết rách trên tay Lâm Quân vẫn chưa cầm máu được, chưa được bao lâu đã thấm ướt mảnh vải cuốn trên đó.
Lâm Quân ôm lấy bả vai Lê Nhật Linh, đau lòng nói: “Đừng khóc mà, tay anh bị em bọc thành một cục thế này mà anh còn không khóc đó.”
Nhưng mà vết thương trên tay thực sự rất đau, trong lòng Lâm Quân đã sớm đau đến nhăn răng nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ung dung, nhẹ nhàng như mây gió, không muốn khiến Lê Nhật Linh buồn lo thêm nữa.
“Anh Quân! Cô ta dựa vào đâu mà đáng để anh làm như vậy? Cô ta có gì tốt chứ? Rốt cuộc em có gì không bằng Lê Nhật Linh chứ hả?” Phan Kiều Như không cam tâm dậm chân.
Lâm Quân cười khẩy một cái, cô ta hỏi anh cô †a có chỗ nào không sánh bằng Lê Nhật Linh? Từ đầu đến chân của cô ta chẳng có cái gì có thể đem ra so sánh với Lê Nhật Linh, xách giày cho cô cũng không xứng!
Lê Nhật Linh không nhịn được muốn cho Phan Kiều Như một bạt tai, nếu như vừa nấy Lâm Quân không quyết đoán, chỗ bị thương chắc chắn không chỉ có mỗi bàn tay của anh.
Phan Kiều Như hành động như vậy, chính là quyết tâm muốn cá chết lưới rách với cô!
Lê Nhật Linh mím môi, muốn đích thân lên tát cho Phan Kiều Như một phát, nhưng bị Lâm Quân ngăn lại Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân đầy khó hiểu, chẳng lẽ anh không nố?
Trong nháy mắt đó, hai mắt Phan Kiều Như sáng bừng lên, như thấy được một tia hi vọng, nhưng ngay sau đó niềm hi vọng mới nhen nhóm của Phan Kiều Như đã bị Lâm Quân mạnh mẽ bóp chết từ trong trứng nước.
Không thèm nhìn Phan Kiều Như thêm một cái nào, tay không bị thương nắm chặt tay lên cảnh trí, hững hờ lên tiếng: “Đừng làm bẩn tay em, cô ta không xứng”
“Mấy anh đưa cô ta về nhà họ Phan, đứng ngoài cửa trông coi thật kỹ cho tôi, đừng để cô ta chạy đi đâu” Lâm Quân dặn dò vệ sĩ mấy câu.
Cuối cùng ánh mắt mới chậm rãi quay lại nhìn Phan Kiều Như, không che giấu chút nào thể hiện ngập tràn sự ghê tởm và ghét bỏ: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua như thế thôi, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cô và nhà họ Phan cẩn thận tính sổ sau”
Anh chỉ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với cô ta, một là Lê Nhật Linh vẫn đang lo lắng cầm tay anh, hai là tuy rằng có thể xác định Hạ Ly đã an toàn, nhưng vẫn chưa thể về nhà.
Lê Nhật Linh gật đầu: “Chúng ta đến bệnh viện trước”
“Được” Lâm Quân nở một nụ cười cưng chiều, nắm chặt tay Lê Nhật Linh rời khỏi nơi này, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, rải một đống thức ăn chó cho những người xung quanh, các loại hiểu lầm, nghỉ ngờ cứ lên tiếp phát sinh mà dường như bất kỳ người nào hay cái gì cũng không thể tách hai người bọn họ ra.
Đột nhiên Phan Kiều Như mất hết sức lực, ngồi thụp xuống đất, Lâm Quân tức giận thật rồi, cô ta nghe ra ý của Lâm Quân, không chỉ có một mình cô ra phải chờ mà là cả nhà họ Phan…
Cô ta bỗng nhiên rất hối hận, nhà họ Phan không chịu đựng được sự tức giận Lâm Quân đâu, nếu như vậy, cô ta sẽ trở thành tội nhân của nhà họ Phan, hôm nay trở về đó, cô ta không chỉ phải đối mặt với sự thất vọng của cha mẹ mà còn cả sự chửi bới nhục mạ của họ hàng, cả đời cô ta coi như bị hủy rồi.
Lâm Quân thế mà tuyệt tình với cô ta như vậy, rõ ràng là cô ta chỉ thấy không cam tâm.
“Còn ngồi trên đất làm gï? Đi thôi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à!” Phan Kiều Như chắng nói được câu gì nữa, vệ sĩ kia nhấc Phan Kiều Như từ dưới đất lên một cách thô.
bạo, mấy người này đã chứng kiến hết mọi chuyện, đương nhiên không kính trọng Phan Kiều Như như trước đây nữa.
Còn Phan Kiều Như tự biết mình không chạy thoát được nên cứ như con rối không có linh hồn, mặc kệ để hai vệ sĩ kéo cô về nhà họ Phan.