Hà Dĩ Phong đưa một nhà gia đình Lê Minh Nguyệt vào nhà hàng, ngoại trừ Lê Minh Nguyệt, thì bộ dạng của gia đình họ Lê đều một bộ diễu võ dương oai, lớn tiếng bàn luận ầm ï, mặc dù không có biểu bộ ra cho thấy răng bà ngoại Lưu đã vào đại quan viên, nhưng đức tính cáo mượn oai hùm này càng làm cho người khác cảm thấy chán ghét.
Nếu không phải vì người đi phía trước là Hà Dĩ Phong, e rằng có người nhịn không nổi mà tới bắt lỗi rồi.
Nhưng Lê Minh Nguyệt cảm thấy không thoải mái khi bị người khác chú ý, cô ấy vốn dĩ muốn tìm một nhà hàng gia đình nhỏ, ai biết được Hà Dĩ Phong nói rằng lần đầu tiên gặp cha mẹ cô ấ) như thế nào cũng phải trịnh trọng một chút, mới đưa Lê Minh Nguyệt tới nơi này.
‘Sớm biết như vậy, cô nhất định dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không đồng ý tới nơi này.
Hà Dĩ Phong suy nghĩ một chút, liền đổi thành một phòng bao riêng ở trên lầu, con người anh có đôi lúc cũng rất cẩn thận, phát hiện Lê Minh Nguyệt không thoải mái, cả người chung quanh anh cũng đều cứng ngắc.
Vị trí của nhà hàng này ngay cả đặt trước cũng đã rất khó có thể đặt rồi, nhưng không ngờ rằng vừa nấy Hà Dĩ Phong muốn đổi phòng bao riêng thì phục vụ đã vội vàng đồng ý ngay, mẹ Lê và Lê Dương ngồi đối diện những ánh mắt hâm mộ ghen ty chính là càng cảm thấy nở mày nở mặt.
Mặc dù họ không biết thân phận của Hà Dĩ Phong, nhưng cái trận chiến này, nói thế nào cũng không hề tầm thường, Mẹ Lê yên lặng ghé vào lồ tai cha Lê: “Ông nói con gái của chúng ta, không phải là tìm được một người công vài người chức rồi chứ?”
Cha Lê gật đầu đồng ý, trong ngôi làng nhỏ của họ, những người giàu nhất là công chức, có thể ở ngôi biệt thự nhỏ, còn có thể lái xe hơi.
Đoán chắc ở đây cũng không có nhiều khác biệt mấy, cha Lê cong môi đồng tình nói: “Tôi thấy hình như là vậy!”
Phòng bao ở trên lầu có cửa và rèm che, ngăn chặn tất cả những ánh mắt tò mò và tìm kiếm từ ngoài cửa, Lê Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức đứng dậy: “Cha, mẹ, anh, mọi người ngồi đi”
“Được được được!” Mẹ Lê nhìn Lê Minh Nguyệt cười, kéo cha Lê đang sững sờ ở bên cạnh: “Đồ ngốc! Làm sao vậy! Con gái bảo ông ngồi đi kìa”
Cha Lê vừa nấy cứ như đang ngồi trên đệm kim, một bộ dáng hiền lành thật thà.
Hà Dĩ Phong đánh giá một nhà gia đình của Lê Minh Nguyệt, cảm thấy thật kỳ lạ: mẹ cô trưởng thành có một cái má khỉ miệng nhọn, bộ dạng trông rất khôn ngoan.
Vẻ ngoài của anh trai Lê Dương được thừa hưởng từ mẹ cô, nhưng dáng người của cô lại thừa hưởng từ cha cô. Xem ra, Lê Minh Nguyệt không phải là sắc sảo cũng không phải là thành thật, cô ấy đặc biệt thương, với đôi mắt to, đến cùng là cô ấy giống ai?
Lê Minh Nguyệt ho khan vài tiếng, Hà Dĩ Phong mới phản ứng trở lại, Lê Minh Nguyệt đưa điện thoại di động, phía trên có một dãy chữ nhỏ: “Xin lỗi, người nhà em không có ai được đi học nhiều, gây thêm phiên phức cho anh rồi.”
Lê Minh Nguyệt đột nhiên khách sáo như vậy, ngược lại khiến Hà Dĩ Phong không quen, không nên như vậy chứ.
Lê Minh Nguyệt không phải luôn luôn là một bộ dạng tùy tiện cẩu thả, cây ngay không sợ chết đứng, khi nào thì lại cảm thấy sẽ gây rắc rối cho anh cơ chứ?
Tuy nhiên, Hà Dĩ Phong không biết rằng mặc dù cô sinh ra ở nông thôn, nhưng suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt từ nhỏ đã khác với những người xung quanh cô, những người đó, đặc biệt là con gái, từ nhỏ đã bị gia đình thấm nhuần cho cái tư tưởng rằng phụ nữ thiếu hiểu biết là đức tính tốt, nghĩ rằng con gái thì không nên đọc sách, tốt hơn hết là làm công việc đồng áng sau đó gả cho một gia đình có tiền mới là chuyện lớn.
Nhưng Lê Minh Nguyệt không nghe, cô không ngừng học tập chăm chỉ để một ngày nào đó có thể đi ra ngoài, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, cũng may là cha Lê đã âm thầm ủng hộ cô, nếu không cô đã sớm không thể cầm lòng trước những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh.
Đó là lý do tại sao cô vào đại học ở thành phố Hà Nội, với sự kiên cường và lạc quan đó, cô đến thành phố A để thực tập, mặc dù không bi mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cựa khổ phải nhìn bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng, nhưng sau khi quen biết Lê Nhật Linh, cô cảm thấy đột nhiên ở thành phố Hà Nội này cô đã có một nơi để nương tựa, sau đó cô gặp được Hà Dĩ Phong, kỳ thật chính là Hà Dĩ Phong đã cho cô sự tin tưởng, nếu không thì trong tiềm thức của cô sẽ luôn tự ti.
‘Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, mẹ Lê và Lê Dương đột nhiên xuất hiện, sợi dây giả vờ mạnh mẽ và tự tin của cô đột nhiên bị chặt đứt rồi..
Cuộc đời của cô chính là hoàn toàn khác với Hà Dĩ Phong, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, anh là hoàng tử vừa sinh ra đã ngậm chiếc chìa khóa vàng, nhưng có thậm chí ngay cả là Lo Lem cũng không phải.