Lâm Quân nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm, không ngờ Lê Nhật Linh lại nói những lời này ở trước mặt nhiều người như vậy, đây có được xem là thổ lộ hay không?
Bàn tay phất lên một cái, nhìn Lê Nhật Linh thật sâu “Hôm nay toàn bộ nhân viên của tập đoàn Lâm thị được nghỉ một ngày, vẫn được phát tiền lương!”
“Hoan hô! Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn phu nhân!” Mọi người đều vui mừng, bát cẩu lương này họ ình nguyện ăn.
“Đi thôi, sao lại thất thần như thế? Về nhà nào!”
“Vâng!” Lê Nhật Linh đáp lời. Trái tìm của hai người, dường như qua xích mích lần này lại tiến gần nhau hơn một chút.
Cô Hạ, cô Hạ, chủ tịch Hạ đang họp, cô không thế vào được!”
“Tránh ra!” Hạ Lan Châu xua tay cô thư ký Thư ký không màng đến đau đớn, trước đây đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị vốn đẹp dịu dàng, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ toàn thân cô ấy đều tản ra khí thế u ám.
“Cô Hạ, cô thật sự không thể vào trong được!”
Hạ Lan Châu nghiêm mặt quay đầu nhìn, trong mắt toàn là vẻ hung ác: “Đây là công ty của tập đoàn Hạ thị, cô thì tính là cái gì”
Thư ký bị ảnh mắt tàn nhẫn của Hạ Lan Châu làm cho giật mình, đứng sững một chỗ, quên mất phải ngăn trở cô ta.
Hạ Lan Châu hung hăng xông vào, cửa phòng họp mở “phanh” một tiếng. Bên trong đang có khoảng bốn, năm người, có một thiếu nữ mặt váy hàng hiệu, mím môi ngồi cạnh Hạ Huy Thành, dáng vẻ hiền hòa, nghiêm chỉnh. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ở cửa.
Hạ Huy Thành trầm mặt, chỉ ra ngoài cửa: “Lan Châu, đi ra ngoài Hạ Lan Châu tức giận đến mức dậm chân, Hạ Huy Thành từ khi nào thì đối với cô hung ác như vậy, lại còn là vì một người ngoài, nghiêm trọng hơn là, anh ấy còn không nói câu nào với cô ta.
“Anh muốn kết hôn, vì sao không nói cho em biết?”
Hạ Huy Thành cau mày, xoa xoa thái dương: “Lan Châu, đây là chuyện của anh.”
“Nhưng tập đoàn Hạ thị không phải của một mình anh, việc như thế cũng không phải một mình anh có thể làm chủ!”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù cho là hôn nhân thì bọn họ cũng không thể đem con gái mình gả cho một kẻ mà cuộc sống cá nhân không biết kiềm chế, ở bên ngoài làm loạn được.
Thanh danh ở ngoài của Hạ Huy Thành vấn luôn tốt, tưởng rằng anh ấy không phải loại đàn ông như thế, nhưng ai ngờ vừa mới thương lượng thì đã xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp tới gây sự.
Ngón tay của người đàn ông chỉ vào Hạ Lan Châu đứng bên cửa, bất mãn hỏi: “Chủ tịch Hạ, người phụ nữ này có chuyện gì đây?”
“Thật ngại quá, chủ tịch Lý, đây là em gái của tôi, Hạ Lan Châu:”
Hạ Huy Thành biết người đàn ông kia đã hiểu lầm, bằng vài ba câu đã đem quan hệ của anh và Hạ Lan Châu nói rõ đến sạch sẽ, may mắn là gia tộc họ Lý không phải người ở thành phố Hà Nội, không biết rằng anh ấy và Hạ Lan Châu từng có một trò khôi hài trong quá khứ.
Người đàn ông nghỉ ngờ liếc Hạ Lan Châu một cái, thấy cô ta không phản bác, cũng gật gật đầu, một lần nữa ngồi xuống “Chuyện chủ tịch Hạ muốn kết hôn chẳng lẽ không có nói cho người trong nhà biết sao?”
“Tôi đương nhiên muốn nói chuyện hôn nhân đại sự cho cha mẹ, nhưng cha đã qua đời, mẹ và em gái đều cần tôi chăm sóc, tự nhiên sẽ làm chủ việc này”
Hạ Huy Thành ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, đối phó với một người lọc lõi cũng không quá khó.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, sảc mặt dịu đi rất nhiều, nhưng ông ta vẫn phải làm cho đủ thể diện: “Một khi đã như vậy, chủ tịch Hạ hãy lo liệu việc nhà cho tốt trước đã, ngày khác chúng ta lại nói chuyện”
“Không cần” Hạ Huy Thành nở nụ cười quyến rũ: “Người hiện đại đều là tự do yêu đương, nếu chủ tịch Lý và cô Lý không chê, thì buối tôi để tôi làm chủ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Hạ Huy Thành!” Hạ Lan Châu bất mấn gọi, dựa vào cái gì? Anh liền đem cô ta trở thành loại gì? Người vô hình sao?
“Lan Châu!” Hạ Huy Thành nghiêm mặt nhì cô: “Là em đã quyết định, hối hận cũng muộn rồi.