Đôi lông mày dài của Lâm Quân hơi nhướng lên, đôi môi mỏng thường lạnh lùng đối mặt với mọi người trong công ty cũng nhếch lên một chút.
Ngay cả thư ký tới giao tài liệu cho anh ta cũng sửng sốt, thấy Lâm Quân đang nghịch điện thoại di động, nở nụ cười “quái dị”, chẳng lẽ công †y đã thương lượng xong một dự án lớn mấy trăm triệu tệ rồi sao? Nhưng Lâm Quân cũng không đến nỗi cười thế chứ.
Nhưng điều mà cô thư ký không biết là, lúc sáng Lâm Quân đã lén lút chụp ảnh lúc ngủ của Lê Nhật Linh rồi đổi thành hình nền điện thoại di động của anh, xem một hồi lâu mà vẫn cảm thấy không chán chút nào.
Mà Lê Nhật Linh lúc này đã ngồi trong quán cà phê, đường nét trên khuôn mặt trang nhã xinh đẹp, cô nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trước mặt, kiên nhắn chờ đợi Trần Hi Lam.
Cô đã muốn nói với Trần Hi Lam từ rất lâu rồi, ai ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ.
Trần Hi Lam đến muộn, ngồi xuống, tùy ý vẫy một tách cappuccino, vẻ mặt có vẻ khá ki lạ Một lúc lâu, Lê Nhật Linh lên tiếng trước: “Tôi biết hôm nay tại sao cô lại hẹn tôi tới đây”
Lê Nhật Linh mím môi, có vẻ hơi khó nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô biết mình muốn gì, rõ ràng trong lòng cô không có Trần Hi Tuấn, cho nên ở bên cũng là không công bằng với anh. Cô không muốn miễn cưỡng bản thân, cũng không muốn làm lỡ dở Trần Hi Tuấn.
Trần Hi Tuấn còn trẻ, lại đẹp trai, gia cảnh lại tốt, gần như không chê vào đâu được, chỉ cần chăm chỉ thì mọi thứ trên đời này đều có thể đạt được, nhưng chỉ có tình yêu là không có cách nào để cưỡng cầu. Trần Hi Tuấn còn rất nhiều thời gian, văn có thể gặp được người thích hợp: “Vẽ chuyện của Trần Hi Tuẩn, tôi thực sự xin lỗi”
“Xin lỗi?” Giọng nói của Trần Hi Lam trở nên sắc bén, thậm chí có chút không thể tin được, saoLê Nhật Linh có thế dễ dàng nói ra những lời như vậy?
“Anh trai tôi vì cô mới bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh. Trước đây anh ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi theo con đường này”
“Tôi biết” Cô biết Trần Hi Tuấn vì cô mà từ bỏ bao nhiêu, thậm chí biết dù cuối cùng có thế không có kết quả gì, anh vẫn luôn kiên trì.
“Nhưng mà Trần Hi Lam, tôi nên có cuộc đời của riêng mình, và cả Trần Hi Tuấn nữa, tôi không muốn làm lỡ dở anh ấy nữa”
“Làm sao cô biết rằng như thế là lỡ dở anh ấy?
Anh ấy đã đợi cô rất nhiều năm như thế, chính anh ấy là người giúp cô trưởng thành ở nước M, khiến cô trở nên mạnh mẽ và tự tin. Vậy mà cô nói từ bỏ là từ bỏ anh ấy luôn?”
“Tôi biết, nhưng tôi không chỉ là chính mình, tôi còn có Hoà Phong và hv. Tôi là một người mẹ, chúng nên có một gia đình trọn vẹn”
“Đều là giảo biện, cô không yêu anh ấy, tùy ý lãng phí sự chân thành của anh ấy. Đây là sự thật”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi nhìn Trần Hi Lam, nhíu mày: “Trần Hi Lam! Ý của tôi không phải như vậy”
Trần Hi Lam chế nhạo: “Cô không biết Trần Hi Tuấn đã làmbao nhiêu chuyện cho cô.
“Tôi biết” Không phải cô không có trái tim, cô nhìn rõ tất cả những gì Trần Hi Tuấn đã làm cho cô, chính vì điều này mà cô cảm thấy có lỗi.
“Cô không biết” Trần Hi Lam cắt ngang lời cô: “Anh ấy vì cô mà làm kinh doanh, làm mọi cách để thành lập ZO mà không cần gia đình giúp đỡ, thâm chí còn hứa với cha rằng nếu ZO thất bại, anh ấy vứt hết những tác phẩm nhiếp ảnh của mình đi. Đó là những báu vật quý giá nhất của anh ấy, nhưng anh ấy đã đồng ý không chút do dự.”
“Còn cô, Lê Nhật Linh, anh trai tôi đã âm thầm đưa cô đến vị trí này, không biết đã dành bao nhiêu công sức cho việc đó. Cô học lên cao ở học viện, nhưng có những lúc anh ấy bận đến mức không ăn được cơm, chỉ để giúp cô thôi, mở đường cho ZO, nếu không cô thực sự cho rằng mình là có thiên phú trời cho sao? Trong vòng một năm, từ khó khăn trùng trùng đi lên, cô nghĩ mình tự nhiênbay lên như diều gặp gió, nhưng là anh ấy giúp cô! Anh ấy giúp cô! Sao cô có thế từ bỏ anh ấy! “