Lâm Quân đến rất nhanh, cô gấp rút ngồi lên xe nhưng Lâm Quân lại nghiêng người đến chỗ của cô và cách mặt của cổ không đến một gang tay, hơi thở nóng rực cũng như đang cố tình phun vào mặt của cô. Lê Nhật Linh liền đen sầm cả mặt, cô tưởng rằng anh lại muốn làm những chuyện không thể miêu ta được: “Con trai của anh vẫn còn ở bệnh viện!”
“Ừm” Lâm Quân nhẹ nhàng gật đầu nhưng vẫn không rời xa cô, ngược lại anh còn đến sát hơn nữa, khoảng cách giữa hai người ám muội đến mức có thể tạo ra tia lửa, Lê Nhật Linh sợ hãi mà để tay lên trên cửa xe.
“Xong rồi” Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm trạng của anh cũng vui vẻ hơn hẳn và dễ tính giải thích với Lê Nhật Linh: “Anh không biết suốt ngày cái đầu óc của em suy nghĩ cái gì đấy, không một lần nào nhớ thắt dây an toàn cả” Lâm Quân bặm môi lại mỉm cười, dùng chiêu này để đối phó với lại Lê Nhật Linh thực sự là không dính bẫy một lần nào cả.
Nếu như có thể anh lại hi vọng rằng Lê Nhật Linh mãi mãi không nhớ thắt dây an toàn, anh lại càng muốn thắt dây an toàn cho cô suốt đời này.
Lê Nhật Linh liền đỏ ửng cả mặt lên, nhưng tư thế ám muội như vậy, chỉ cần Lâm Quân đột nhiên nóng điên đầu lên, anh sẽ không quan tâm đến là họ đang ở đây với lại bây giờ là lúc nào.
Đương nhiên là cô sẽ suy nghĩ sai lệch đi mà.
“Đi thôi, không phải là Hòa Phong vần còn ở bệnh viện sao?”
Lâm Quân nhếch môi lên, nhưng anh vẫn cố gắng nhịn không cười mà nhìn Lê Nhật Linh, giọng nói hơi chua: “Em còn nhớ quan tâm đến Hòa Phong à?”
“Lâm Quân!” Lê Nhật Linh trừng mắt nhìn anh, cô biết được anh đang trách cô bỏ đi không nói một lời nào và bỏ rơi Hòa Phong ở đây: “Anh chắc chắn Hòa Phong là con của chúng ta chứ?”
“Còn không thì là sao nữa? Không phái là anh nói hết mọi thứ cho em nghe rồi sao? Em còn nghỉ ngờ cái gì nữa?” Lâm Quân đột nhiên nheo mắt lại, anh phát hiện ra trong lời nói của Lê Nhật Linh có chút gì đó không đúng Lê Nhật Linh suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định nói với Lâm Quân: “Có người nói cho em nghe đó là đứa bé anh bồng đến từ nơi khác”
Nói thực là cô không tin. Đặc biệt khi cô nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng ở khách sạn đó, cô lại càng không tin tưởng Lâm Quân nữa. Vốn dĩ anh là một người đàn ông bình thường, làm sao cô có thể tự luyến đến mức tự cho rằng Lâm Quân sẽ vì cô với con của họ nhẫn nhịn ba năm?
“Hả” Lâm Quân cảm thấy lý luận này không thể nào hiểu được: “Tiểu Cảnh là đứa con của anh sinh với người phụ nữ khác? Người phụ nữ đó là ai?” Trong suốt mấy năm nay anh chưa từng đụng qua một người phụ nữ nào khác, không lẽ anh có thể thụ tỉnh nhân tạo sao?
Lâm Quân, anh đừng giả vờ nữa, em biết cả rồi” Lê Nhật Linh nhìn thẳng mặt của anh và thất vọng cực kỳ. Cô không ngờ được Lâm Quân lại có thể vô liêm sĩ như vậy, ngay cả những gì mình làm ra cũng không dám thừa nhận: “Tiểu Cảnh là con của anh với Ôn Hòa nhỉ?”
“Ôn Hòa? Chồng mày bao giờ đụng qua con đó? Mà còn có thể nhảy ra một đứa con lớn bằng Hòa Phong?”
“Tiểu Cảnh bằng tuổi với Hòa Phong?”
“Tào lao!” Lâm Quân đã hiểu hết toàn bộ sự việc rồi, chắc chắn là có ai đó giở trò giữa hai người, nếu không thì làm sao Lê Nhật Linh lại nỡ bỏ lại những đứa con ở lại một mình và quay về nước Mỹ, bây giờ xem ra khả năng người đó là Ôn Hòa rất lớn.
“Nhưng Tiểu Cảnh nhìn nhỏ hơn Hòa Phong rất nhiều mà?” Cô luôn cho rằng Tiểu Cảnh nhỏ hơn Hòa Phong một chút. Về sau khi nhận được mảnh giấy đó lại càng thấy không đúng lắm, cộng với việc cô đang nghỉ ngờ Lâm Quân nên mới hiểu lâm Lâm Quân đang lừa cô.
“Hòa Phong là con trai của anh, đương nhiên là nó sẽ cao hơn những đứa trẻ khác” Lâm Quân lạnh cả mặt, Lê Nhật Linh đã nghỉ ngờ anh?
“Anh nói thật sao?” Lê Nhật Linh cau mày lại, cô không biết có nên tin lời của Lâm Quân hay không.
Cô cũng hy vọng lời của anh nói với cô là thật, nhưng cô đã không dám tim anh rồi.
Lâm Quân nắm chặt nắm đấm và cười lạnh với Lê Nhật Linh: “Hòa Phong vẫn còn ở bệnh viện, anh dẫn em đến đó làm giám định quan hệ với nó?”