‘Sau một khoảng thời gian dài Lê Nhật Linh mới có thể bình lặng trở lại, cô chuyển sự ngượng ngùng đó thành cơn giận mà nhìn Lâm Quần, Lâm Quân cũng không giận, anh thà Lê Nhật Linh cứ nhìn anh như vậy, có đánh anh, chửi anh đều.
được, chỉ cần cô không nhìn anh với một ánh mắt nhìn người xa lạ là được.
Anh sẽ đau lòng, sẽ khó chịu. Anh là tổng tài của tập đoàn Lâm Thị, là con người lạnh lùng vô tình mà quỷ thấy cũng sợ ở trước mặt mọi người, là nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Hà Nội.
Nhưng trước mặt Lê Nhật Linh, anh chỉ là Lâm Quân, là một người đàn ông có máu có thịt Lâm Quân lấy một cái hộp ở trước ngực ra, Lê Nhật Linh tưởng rằng bên trong đó có để chiếc nhân, cô ngây người ra rồi lắc đầu nói: “Em không lấy: “Tại sao?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi”
Lâm Quân đã lười phản bác lại câu nói đó của cô rồi, anh nghiêng đầu nhìn cô và chậm rãi nói ra ba từ: “Em chắc chản?”
Lê Nhật Linh gật đầu và nói không hề do dự: “Chắc chắn!” Cô đã quyết định là ly hôn rồi thì đương nhiên sẽ không nhận đồ của anh nữa. Dù cho là thứ gì cũng không thể dính líu không đứt hẳn đi được.
Hơn thế nữa cô không có ước vọng gì về tiền, chỉ cần có thể nuôi sống được Hạ Ly là đủ rồi Nhưng mà lời này vừa nói xong, Lê Nhật Linh nhìn thấy đường cong khóe môi thoắt ẩn thoát hiện ở trên mặt của Lâm Quân, trong tích tắc đó cô cảm giác được mình đã bị tính toán rồi Lâm Quân mở cái hộp của mình ra, sau đó lấy một sợi dây chuyền màu bạc ra để cho tay xoa nhẹ mấy cái, sau đó khẽ thở dài: “Trước đó là ai đó cứ nhớ mong mỗi ngày về nó, nếu như bây giờ em không lấy nó nữa thì anh vứt nó đi thôi. Cũng xem như là lá rụng về cội, tìm cho nó một nơi yên nghỉ”
“Nhớ mong về nó mỗi ngày?” Lê Nhật Linh lập lại một lần, sau đó định hình nhìn kỹ lại, đó lại là sợi dây chuyền cô đeo trên người từ nhỏ.
Đúng vậy, nó mãi được để ở chỗ của Lâm Quân, sao bản thân mình lại quên nó đi được chứ.
Trước đó cô chỉ cảm thấy đó là một tượng trưng cho tình yêu của ba Lê mẹ Lê. Tuy nói là cô biết được cô không phải do chính bọn họ sinh ra, nhưng sợi dây chuyền này đã nhắc nhở cô mọi lúc mọi nơi rằng cô đang sống trong hạnh phúc.
Và bây giờ, nếu như cô đã biết được sợi dây chuyền này có liên quan đến thân thế của cô, cô lại càng phải lấy nó lại rồi. Dù cho cô biết được cơ hội tìm được cha mẹ ruột của cô thấp đến mức vô vọng, nhưng cô cũng phải thử.
Bên cạnh cô đã không còn gì nữa rồi, cho nên cô văn khát vọng về người thân, không là càng khát vọng hơn rồi Không có ai hy vọng răng mình cô đơn lẻ loi một mình cả. Ngay cả ba mẹ ruột của mình là ai cũng không biết, cứ như được sinh ra từ trong cục đá vậy đấy, “Trả nó cho em”
Giọng điệu của Lê Nhật Linh cứng rắn, cô nhìn sợi dây chuyền ở trong tay của Lâm Quân liền đưa tay sang đó đế giành lại Tay của Lâm Quân dài, làm sao mà cô có thể giành lại anh được.
Ngược lại là vì Lâm Quân sợ Lê Nhật Linh đạp trúng miếng gạch ở dưới đất nên đưa tay ra cản cô lại và vừa đúng Lê Nhật Linh ngã vào trong lòng của Lâm Quân Mũi của Lê Nhật Linh chạm vào mũi của Lâm Quân, khoảng cách giữa hai người này ám muội cực kỳ, một sức mạnh tiềm ẩn nào đó đột nhiên nổi dậy, lúc nấy Lâm Quân chỉ muốn khiêu khích Lê Nhật Linh thôi nên mới cố gắng hết sức để kiềm chế.
Nhưng lúc này, Lê Nhật Linh phóng thẳng người vào trong lòng của Lâm Quân, hai con nhỏ trắng ở trước ngực của cô cứ nhảy nhót ở trên ngực của anh và sắp cà ra lửa rồi. Ngay cả Lê Nhật Linh cũng cảm nhật được rất rõ là một vật thể không xác định gì đó ở nửa người dưới của Lâm Quân đã lớn hơn một chút rồi.
Đôi mắt của Lâm Quân nheo lại, Lê Nhật Linh quen thuộc tình cảnh này biết bao, cô phát hiện ra được tư thể trước mắt này quá ám muội đi, cô không thể nào chỉ lo việc đi giành lại cái dây chuyền đó và lật đật bước về sau một bước.
Cô ngượng ngùng mà ho khan vài tiếng, trong khi đó cô vẫn phòng thủ sẵn mà nhìn Lâm Quân.
Cô biết rất rõ là Lâm Quân là một động vật ăn thịt, anh không bao giờ để cho bản thân mình bị ấm ức cả.
Lâm Quân đứng thẳng người lại, chỉnh trang lại trang phục và cố gắng kiềm chế trận lửa bị Lê Nhật Linh khơi gợi lên trong tình cờ.
Anh nhếch môi cười một cái, con nhỏ này thật sự trúng đúng câu nói đó, tiểu yêu tinh hành hạ người. Lâm Quân có bao giờ nhạy cảm với người con gái khác đến như vậy chứ? Những người phụ nữ đó cởi sách đồ leo lên trên giường của anh đều bị anh đuổi ra ngoài tất.
E là những người phụ nữ muốn có cũng không được đó đang tưởng räng anh có chướng ngại về chức năng thận rồi Chỉ duy nhất là với cơ thế của cô, anh thật sự không có một chút sức đề kháng nào cả.