Lâm Quân cũng thu tay từ giữa không trung trở về, gật đầu rồi ném quả quýt vào thùng rác.
Cô y tá đỡ Lê Nhật Linh dậy, miếng gạc trắng trên đầu cũng được cởi ra từng vòng một, vết thương ở bên cạnh, một phần tóc bị cạo trong quá trình phẫu thuật, miếng gạc vướng vào thịt Mặc dù động tác của cô y tá vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi cởi ra Lê Nhật Linh không khỏi than nhẹ một tiếng, Lâm Quân đỏ mắt ngay lập tức, đau lòng nắm chặt tay và hét vào mặt cô y tá: “Cô có đổi được không? Không được thì gọi người khác tới!”
Tựa hồ giây tiếp theo thì bàn tay nắm chặt sẽ giáng vào khuôn mặt cô cô y tá “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Cô y tá nhanh chóng xin lỗi, trong lòng mới hiểu rõ, chẳng trách tiền thưởng của khu VỊP này gấp mấy lần những nơi khác.
“Đừng làm người khác khó xử” Lê Nhật Linh không đành lòng, kéo Lâm Quân lại, cô y tá này nhìn như trạc tuổi Lý Nguyệt. Vẻ mặt hung dữ của.
Lâm Quân khiến đôi mắt cô lập tức đỏ bừng, cũng ngừng động tác lại Lâm Quân cảm thấy bực bội và không biết giải tóa vào đâu.
Mím môi nhìn Lê Nhật Linh, ánh mắt có vài phần oan ức, có thể đối với người xa lạ dịu dàng tốt như vậy, tại sao không thể đối xử tốt hơn một chút? Cho dù chỉ nhìn anh nhiều hơn một chút cũng tốt.
Băng gạc đã được cởi ra, vết thương trên đầu Lê Nhật Linh vẫn còn chảy nhiều máu, nhưng vẫn ngoan cố dùng ánh mắt quật cường nhìn anh.
“Thay quần áo cho cô ấy đi” Lâm Quân thua trận dưới ánh mắt của Lê Nhật Linh, hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh thực sự không có biện pháp gì với cô.
Lâm Quân dựa vào trên ghế châm một điếu thuốc, còn định đợi đến khi thay thuốc xong mới vào lại phòng bệnh, thật sự anh không chịu được cảnh nhìn Lê Nhật Linh bị thương dù chỉ là một chút, sợ ở trong phòng bệnh thì sế không nhịn được.
Lâm Quân vừa châm một điếu thuốc ở đầu cầu thang và nhìn thấy một bóng người – Hà Dĩ Phong?
Tại sao anh ta đến bệnh viện?
Chẳng lẽ là Lê Nhật Linh nói cho anh biết?
Lâm Quân dập tắt điếu thuốc và đi về phía Hà Dĩ Phong Tình địch gặp nhau đỏ mắt vô cùng Sau khi Hà Dĩ Phong giúp Lê Nhật Linh đi ra nước ngoài, đây có lẽ là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
“Tại sao anh lại đến bệnh viện?” Lâm Quân đứng trước mặt Hà Dĩ Phong với ánh mắt đề phòng, ba năm trước anh ta đã giúp Lê Nhật Linh ra nước ngoài, có phải lần này Lê Nhật Linh liên lạc nên muốn quay lại không? Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lâm Quân.
Hà Dĩ Phong hiển nhiên không ngờ lại gặp được Lâm Quân ở đây, Lê Nhật Linh đã trở lại rồi sao? Trong đầu anh ta lập tức nảy ra ý nghĩ này.
“Nhật Linh đâu?” Hà Dĩ Phong hỏi, vốn dĩ anh †a đi gặp bạn, nhưng đối với người như Lặng Dịch, ngoài Lê Nhật Linh ra, chỉ có hai vị trưởng lão của nhà họ Lâm mới có thể khiến anh †a xuất hiện ở đây, người ngoài thì không biết nhưng Hà Dĩ Phong biết răng Lâm Quân đã lạnh nhạt với gia đình Ling suốt mấy năm qua.
Nếu không phải hách ánh, e rằng Lê Nhật Linh sẽ không rời đi, cho nên nếu người trong viện không phải Lê Nhật Linh, không ai có thể làm cho.
Lâm Quân chán nản ở đây đến hai mắt thâm quầng “Làm sao anh biết cô ấy ở đây?” Lâm Quân nhướng mày tiến về phía anh hai bước.
Lê Nhật Linh vẫn đang nghĩ cách rời khỏi anh, trong lòng cô đang nghĩ anh không đáng tin cậy bảng Hà Dĩ Phong sao?
“Anh Lâm, cô Lê thay thuốc xong rồi” Cô y tá nhỏ giọng thầm, Lâm Quân vừa rời khỏi thì Lê Nhật Linh an ủi cô đừng quá căng thắng, cuối cùng nói lời cảm ơn với cô ấy!
Chẳng phải những người phụ nữ trong các phòng bệnh VỊP thường hay kiêu ngạo sao? Còn cô Lê lại tốt bụng và dịu dàng!
Vốn dĩ Hà Dĩ Phong ban đầu chỉ muốn hỏi thử, mắt anh ta sáng lên khi nghe câu trả lời của Lâm Quân, anh ta không đoán sai, Lê Nhật Linh đã trở lại!