Lâm Quân mim môi thật chặt, anh biết Lê Nhật Linh làm vậy là có ý gì nhưng anh làm sao có thể trơ mắt để cô rời đi một lần nữa chứ?
Anh đã trải qua một lần rồi, vì thế tuyệt đối sẽ không để Lê Nhật Linh rời đi một lân nữa.
“Nhật Linh…” Anh thử dò xét mở miệng hỏi, đột nhiên cảm thấy hai chữ này lâu rồi chưa hề gọi, dường như bây giờ đã có chút lạnh nhạt.
“Ừm” Lê Nhật Linh nhàn nhạt đáp lời, cảm thấy trên dưới toàn thân đều đau nhức giống như bị xe nghiền qua vậy, không nhịn được khẽ hít vào một hơi.
Lúc này, Lâm Quân lập tức hoảng hồn, vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ và y tá đến, Bọn họ vần ở trong phòng VIP của bệnh viện, trước kia khi Hạ Lan Châu nhảy lầu, Lâm Quân cứu cô ta nên cũng ở chỗ này.
Có lẽ hai người bọn họ thật sự không nên ở bên nhau… chỉ cần hai người đến với nhau thì luôn luôn sẽ có chuyện xảy ra.
“Sao rồi?” Lâm Quân nhìn bác sĩ kiểm tra, lo lắng hỏi “Cơ thể vợ của anh không sao cả, chỉ là tác dụng của thuốc tê nên cảm thấy đau đớn là chuyện bình thường thôi. Lần này đầu của vợ anh bị va chạm, có thể trong đầu còn tụ máu bầm nên đứng dậy và năm xuống thì phải chú ý một chút.
Cánh tay đã bị gãy xương, sợ rằng không một lúc thì không thể khôi phục lại bình thường được.
Tổng giám đốc Lâm có cần mới một người chuyên nghiệp đến trông nom không?!
“Không cần” Lâm Quân lắc đầu từ chối, sau đó anh đi đến bên cạnh Lê Nhật Linh dịu dàng vuốt đầu cô. Trong ánh mắt dường như khá hài lòng với danh xưng “vợ anh” của bác sĩ nên đôi môi khế cong lên “Vợ tôi thì đương nhiên cần tôi tự mình chăm sóc rồi” Lời tỏ tình trong lúc lơ đãng của Lâm Quân vẫn động lòng người như cũ.
Bác sĩ kia ngẩn người, ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng nguy hiểm của Lâm Quân trên tivi, người người đều nói anh là ác ma, nhưng bây giờ dáng vẻ dịu dàng thâm tình của anh đã thật sự phá vỡ hình tượng Lâm Quân trong lòng bác sĩ. Thấy Lâm Quân không có chuyện gì căn dặn nữa, bác sĩ vội vàng thức thời đi ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi đã không còn là vợ anh từ lâu rồi” Lê Nhật Linh nhếch miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
“Em vẫn còn” Lâm Quân kiên trì, bây giờ chuyện gì anh cũng có thể nhượng bộ cô, duy chỉ có chuyện ly hôn là không được.
Lê Nhật Linh chậm rãi cong môi, cười cười nhìn Lâm Quân, vẻ mặt kia tràn ngập ý giễu cợt: “Tôi đã đồng ý ở bên cạnh Trần Hi Tuấn rồi!
Cả người Lâm Quân hơi cứng lại, anh nghiêng đầu híp mắt nhìn Lê Nhật Linh, trong mắt ẩn chứa lửa giận. Lê Nhật Linh biết đây là triệu chứng trước khi anh nổi giận.
Ai ngờ Lâm Quân lại nhịn xuống, lạnh lùng mở miệng: “Vậy thì sao chứ? Anh là cha của Hạ Ly và Hòa Phong, còn Lê Nhật Linh em thì cho dù như thế nào cũng là người của anh. Cho dù chết, trên bia một của em cũng phải khắc là vợ anh, Trần Hi Tuấn là cái thá gì chứ?!
“Lâm Quân, rốt cuộc anh muốn lừa gạt tôi đến khi nào nữa? Anh và người phụ nữ khác cũng đã sinh con rồi, tại sao hết lần này đến lần khác lại không chịu buông tha cho tôi vậy?” Lê Nhật Linh kích động, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là hét lên nhưng giọng nói phát ra lại tựa như oán trách.
Người phụ nữ khác? Lâm Quân khẽ nhíu mày, hiển nhiên anh chỉ nghe thấy được nửa câu đầu, anh cùng người phụ nữ khác sinh con khi nào chứ?
Đột nhiên, điện thoại di động của Lê Nhật Linh ở mép giường khẽ rung lên. Cô đưa tay ra nhưng lại không với tới, tuy nhiên cô lại không muốn nhờ Lâm Quân giúp đỡ, vẫn nhịn đau như cũ, chân mày đã nhăn thành một đoàn.
Rốt cuộc Lâm Quân cũng không nhìn nối nữa, anh giơ tay cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị đưa cho cô nhưng lại nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ thật to: “Trần Hi Tuấn.!
Trên mặt Lâm Quân lập tức bủa đầy mây đen.
Lê Nhật Linh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của Lâm Quân cũng biết được là ai gọi điện thoại. Trễ như vậy mà cô vẫn chưa trở về, Trần Hi Tuấn chắc chắn rất lo lắng, cũng không biết rốt cuộc buổi họp báo ZO như thế nào rồi.