Hoàng Ánh lo lắng vấn đề huyết thống của Lâm Niệm Sơ nên không đi sâu vào chuyện Lâm Thùy Ngọc rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, cái này là do bà làm không chu toàn.
Chỉ là kết quả xét nghiệm DNA sẽ không lừa người, Hoàng Ánh tin tưởng chính mình không có sai lầm gì, bà nói: “Kết quả xét nghiệm DNA là chính xác nhất, mẹ đã sớm để Tuyết Nhi đi lấy tóc của con, tuy rằng không phải lấy máu của con, nhưng theo kết quả xét nghiệm bằng tóc thì Niệm Sơ cũng là con của con.”
Lúc này Lâm Quân mới hiểu ra, trách không được lúc trước Hoàng Ánh vẫn luôn cố nhét Tuyết Nhi vào nhà của anh và Lê Nhật Linh, còn nhất định bắt anh cho Dương Tuyết Nhi ở lại đó.
Sau đó, Dương Tuyết Nhi thường xuyên tự ý tiến vào phòng ngủ và phòng tắm, thì ra cô ta làm theo ý của bà, muốn lấy tóc của anh để xét nghiệm gene giữa anh và Lâm Niệm Sơ.
Lâm Quân trâm mặc.
Nếu mẹ thật sự dùng tóc của mình thì kết quả xét nghiệm lần trước hẳn là không có vấn đề gì Nhưng cũng không loại trừ khả năng tóc bị người khác đổi trước khi làm xét nghiệm.
Mà điều kiện tiên quyết để có thể đổi chính là cha ruột của Lâm Niệm Sơ luôn nắm rõ được hành tung của bọn họ.
Nhưng khả năng này quá hoang đường, tính khả thi cũng quá thấp.
Ai có thể làm ra hành động lớn mà không để lộ ra chút sơ hở ngay dưới mắt mình như vậy, ai có thể làm ra nhiều chuyện như vậy?
Lâm Quân nghĩ thế nào cũng không ra: “Dù sao cũng đã đưa đi làm xét nghiệm rồi, cứ chờ đến lúc có kết quả đi, đáp án có rố ràng hơn cũng không phải là chuyện xấu.”
“Có lẽ cuộc sống của Lâm Thùy Ngọc không bị trói buộc nên mới có người liên tục gửi tiền cho.
cô ta?” Thấy con trai mình bình tĩnh lại, lúc này Hoàng Ánh mới tận dụng cơ hội nói hết ra mọi chuyện: “Lâm Thùy Ngọc như thế nào mẹ không quan tâm, chỉ cần Lâm Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm chúng ta, mẹ nhất định phải quản lý nó: “Nhưng tấm thẻ kia là con cho cô ta” Lâm Quân nhăn mũi Qủa thật tấm thẻ kia là anh đưa cho Lâm Ngọc Thùy, nhưng sau đó lại có người lấy danh nghĩ của anh để tiếp tục chuyển tiền vào tấm thẻ.
đó. Chuyện này quả thật rất kỳ quái Trực giác nói cho anh biết, trong chuyện này nhất định có vấn đề.
“Cục cưng thật sự cử động rồi này!” Tiếng kêu kích động của Lê Minh Nguyệt tràn ngập tai cô.
Lâm Quân từ bệnh viện chạy về Phong Linh Đàm.
‘Vừa về đến nhà, lập tức nhìn thấy Lê Minh Nguyệt đang vuốt ve chiếc bụng tròn vo của Lê Minh Nhật, vui sướng nhảy dựng lên: ‘A a a a aI Trời ạl Cục cưng Nhật Linh của chúng ta rất không chịu thua kém nha, thế mà có thai máy rồi này!”
Mang thai khoảng từ bốn đến năm tháng là bắt đầu có thai máy. Nhưng vì cơ thể Lê Nhật Linh quá yếu, trong bụng còn mang thai hai bé, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai em bé sẽ phát triển chậm hơn những đứa trẻ bình thường.
Nhưng lại không phải như vậy, hai em bé trong bụng cô phát triển rất khỏe mạnh.
Lê Minh Nguyệt vuốt ve bụng Lê Nhật Linh, hưng phấn nở nụ cười: “Thai máy rất có lực, cục cưng nhất định siêu cấp khỏe mạnh!”
Lê Nhật Linh tươi cười hạnh phúc, đáy mắt tràn đầy sự ấm áp.
Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Lâm Quân nhìn thấy Lê Nhật Linh tươi cười vui vẻ như vậy.
Là bé con mang đến hạnh phúc cho cô.
Anh không khỏi cong miệng cười, tiến đến.
gần cô rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng tay vuốt ve bụng cô.
Lê Minh Nhật không ngăn cản động tác của anh, nhưng nụ cười trên mặt lại dần phai nhạt.
Bàn tay to của anh bao trùm trên bụng cô, nhưng bé con lại không có động tĩnh gì nữa.
Lâm Quân có hơi thất vọng, tuy nhiên vẫn vui sướng cười với cô: “Đây là lần đầu tiên cục cưng thai máy đúng không?”
Lúc anh chạm vào bụng em, cục cưng không cử động nữa” Lê Nhật Linh lạnh nhạt đâm thủng niềm vui bé nhỏ của anh, bé con ở trong bụng cô, cho nên có động tĩnh gì, cô sẽ là người đầu tiên cảm nhận được điều đó.
Bé con cử động khi Lê Minh Nguyệt vuốt ve bụng cô, Lâm Quân đụng vào lại khiến bé con yên Tĩnh lại.
“Nhật Linh, không cần tàn nhân như vậy, anh là cha của con mà” Anh hít sâu một hơi, cúi đầu qhé vào bung của cô.