Lâm Quân ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Niệm Sơ, anh chậm rãi nói: “Cha hói con, lần trước con ngã như thế nào? Lại bị ai đánh cho một cái hả?”
Lâm Niệm Sơ sợ hãi không dám nói. Hoàng Anh nhíu mày: “Lê Nhật Linh vô tình đụng vào đứa nhỏ, không ai trách cô ta cả, bây giờ con hỏi vậy là có ý gì?”
Anh cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Thế này đi, mẹ vào phòng giám sát với Lâm Thùy Ngọc đi.” Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Anh vô cùng khó chịu. Bà vất vả nuôi anh lớn lên, kết quả anh lại quay lưng chống đối mọi chỗ chỉ vì một người phụ nữ.
“Mẹ không đi”
“Vậy con sẽ dẫn mẹ qua đây xem một đoạn video! “Quân, ý của con là gì?”
“Con chỉ muốn mẹ biết sự thật”
“Chỉ cần đứa nhỏ này có thể sống tốt, mẹ không quan tâm những thứ khác.”
“Mẹ, trước đây mẹ không như vậy”.
“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn cháu của mình sống tốt” Hoàng Anh bảo vệ Lâm Niệm Sơ, vì đây là người cháu đầu tiên của nhà họ Lâm,
Lâm Quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thùy Ngọc nói: “Cô đứng đây làm gì? Còn phải chờ tôi mời cô qua à?”
Lâm Thùy Ngọc rụt cổ nhìn về phía Hoàng Anh cầu cứu, Hoàng Anh cũng đang rối bời, chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào cả. Lâm Thúy Ngọc không còn cách nào khác che mặt đi về phía phòng giám sát. Hoàng Anh đỡ lấy đứa cháu nhỏ đứng lên nói: “Mẹ đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi” Lâm Quân không ngăn cản.
Bác sĩ đi tới, nói: “Hay là Tổng giám đốc Lâm đi vào phòng họp nghỉ ngơi đi, đứng ở cửa buồn như thế này, rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà xã của anh, hiện tại tình trạng thai nhi của bà xã anh cực kỳ không ổn định.”
Tình trạng thai nhi? Hoàng Ánh dừng lại. Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu, hù dọa bác sĩ một trận: “Tình trạng thai nhi gì cơ?”
“Anh không biết sao? Bà chủ đang mang thai.” Bác sĩ thận trọng giải thích. Nhưng vì vừa rồi cô ấy bị va đập mạnh vào bụng nên suýt bị sẩy thai. Tốt nhất là nên nằm trên giường không được di chuyển lung tung.”
“Cô ấy đang mang thai, cô ấy đang mang thai .” Lâm Quần thì thào, cuối cùng vui mừng lao vào phòng bệnh. Lê Nhật Linh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn suy nghĩ điều gì đó. Anh vừa xông vào, vừa ôm chặt cô, vừa nói: “Thật tốt, tốt quá..” Cô đang mang thai, cô có con riêng của anh, cô sẽ không bỏ anh cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này. Cho dù là vì bọn nhỏ, cô nhất định sẽ không rời đi.
“Lâm Quân, anh buông em ra, anh ôm chặt quá, em cảm thấy không thoải mái.”
“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”
Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Quân vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”
Đáy mắt Lâm Quân có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Lê Nhật Linh càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Nhật Linh, em mang thai rồi” Lê Nhật Linh đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.
Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.
Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Nhật Linh sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.