Lê Nhật Linh cảm thấy buồn bực, nếu cô có con với Lâm Quân, cô nhất định sẽ không để đứa trẻ phải chịu như vậy. Cô sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt… Đứa trẻ từ nhỏ đã phải sống trong bệnh viện, vất vả quá. Sau một thời gian dài, cuối cùng tiếng khóc của đứa trẻ cũng dừng lại. Lòng Lê Nhật Linh cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, ngay khi chuẩn bị rời đi, cô đã nhìn thấy Hoàng Ánh cùng các bác sĩ và y tá bước ra khỏi đó.
Cô hét lên :”Mẹ” Hoàng Ánh ngạc nhiên, không ngờ lại nhìn thấy Lê Nhật Linh ở đây.
Nhưng từ khi đón đứa nhỏ, bà đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra nên bà bình tính hơn rất nhiều.
Hoàng Ánh xua tay, giọng điệu chậm lại: “Mẹ vào xem đứa nhỏ.”
Hôm qua bà đấy đứa trẻ ra chỗ đó, nó chảy máu và phát sốt. Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng là một sinh mệnh, Hoàng Ánh không xin lõi nhưng biểu hiện thấy ăn năn. Hơn nữa, đứa trẻ này mang họ Lâm, nếu xương tủy không đủ tốt, phải đợi Lê Nhật Linh sinh con.
Hoàng Ánh nhíu mày, trong lòng có dự tính Hoàng Ánh gọi Lê Nhật Linh vào, nhìn thấy đứa trẻ năm trên giường bệnh chính là người hôm qua đã đánh và đá mình, ánh mắt càng thêm kinh ngạc. Đứa trẻ nhìn thấy cô ta, nó di chuyển điên cuồng, kim tiêm truyên dịch bung ra, và máu chảy ngược vào chai dịch truyên. Ngay sau khi ống truyền chuyển sang màu đỏ, trẻ càng khóc dữ dội hơn.
Khi Niệm Sơ khóc, Lâm Thùy Ngọc cũng khóc theo. Lâm Thùy Ngọc ôm chặt đứa trẻ, đồng thời đấy Lê Nhật Linh ra, “Cô Lê, tôi câu xin cô, đừng xuất hiện trước mặt Niệm Sơ cúa chúng tôi.”
“Cái tát hôm qua đã để lại một sự ám ảnh.
Đứa nhỏ sợ cô và không muốn gặp cô. Tôi cầu xin cô, cô có thể ra ngoài trước được không? “
Khi Hoàng Ánh nghe vậy, tự nhiên là không nỡ để cháu trai mình sợ hãi, vì vậy bà ta lạnh lùng nhìn Lê Nhật Linh: “Quên đi, cô đi ra ngoài trước đi, gọi bác sĩ và y tá lại, sau đó đợi tôi ở cửa”
Lê Nhật Linh bị gọi vào không biết vì lí do gì, giờ lại bị đuổi ra. Cô gọi bác sĩ đến và bối rồi đứng ở cứa. Lâm Thùy Ngọc là mẹ của đứa trẻ này, và đứa trẻ này cũng họ Lâm, mẹ chồng cô cũng ở đây để chăm sóc đứa trẻ cẩn thận.
Kim tiêm đều do y tá đem đến, nhưng chọc kim tiêm truyền thuốc cho đứa trẻ đều do đích thân bác sĩ thực hiện. Có thể thấy đứa nhỏ rất được coi trọng. Sự lo lăng trong lòng Lê Nhật Linh ngày càng mạnh. Lâm Quân chäc chản sẽ không có một đứa con lớn như vậy với Lâm Thùy Ngọc, người mới bước vào tập đoàn họ Lâm năm nay.
Nhưng nếu đứa trẻ không liên quan gì đến họ Lâm, mẹ chồng cô không có lí nào lại ở đây. Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy? Tiếng khóc của đứa trẻ làm cỏ đau đầu, suy nghĩ rối bời và cô không tìm được lời giải đáp. Hoàng Ánh ra ngoài gặp Lê Ngọc Linh sau khi dỗ đứa trẻ nín khóc và đổi tay châm kim lần nữa.
Nhìn thấy Hoàng Ánh bước ra, Lê Nhật Linh cứng đờ và căng thẳng: “Mẹ”
“ừ”
“Sao mẹ lại đến gặp đứa trẻ này? Con chưa nghe mẹ nhắc đến”
“Đứa trẻ này cũng có họ Lâm, với quan hệ huyết thống này, tôi nhất định sẽ chăm sóc. ” Lời nói của Hoàng Ánh đầy ẩn ý, nhưng vân cân nhắc thái độ của con trai mình, không nói ra lời quá rõ ràng. Lâm Quân cũng vậy, đứa nhỏ là con riêng của anh, điều này thực sự khiến anh xấu hố.