Ai ngờ vết thương trên chân đứa trẻ lại cứ chảy máu không ngừng, tuy miệng vết thương không lớn, nhưng máu thì lại không ngừng chảy ra Đợi khi Lâm Thùy Ngọc nhớ tới, chạy đi tìm bác sĩ thì đã muộn rồi.
Trẻ con bị bệnh bạch cầu vốn đã yếu ớt hơn người bình thường, lại thêm miệng vết thương bị nhiễm trùng, một khi bị sốt cao thì cứ mãi không hạ được.
Vậy nên cô ta mới hoảng loạn mà gọi điện cho Hoàng Ánh Trên mặt Lâm Niệm Sơ còn ăn một cái tát của Hà Vi Nhiên, bộ dáng đáng thương vừa nhìn đã khiến người ta thương xót.
Quả nhiên, Hoàng Ánh vừa nhìn thấy liền chịu không nổi, lập tức gọi điện thoại kêu Lâm Quân tới.
Vốn Lâm Thùy Ngọc sợ chuyện đứa trẻ phát sốt sẽ liên lụy đến mình nên cũng không nói chuyện của Lê Nhật Linh, nhưng bị Lâm Quân truy hỏi như vậy bèn mới dứt khoát mà nói hết ra, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người Lê Nhật Linh.
Hoàng Ánh nghe xong lời này, hiểu lâm đối với Lê Nhật Linh càng sâu hơn.
Sao lại có thể có người phụ nữ độc ác như vậy, đối với một đứa trẻ mà cũng có thể ra tay được?
Bây giờ Lê Nhật Linh đã cỏ thế ra tay với đứa trẻ, thì chăc chăn sẽ không chấp nhận nó được, càng đừng nói đến sẽ đối xử tốt với nó.
Cuộc hôn nhân này, xem ra vần phải ly hôn thôi Mà Lâm Quân vừa nghe xong lại trực tiếp tóm lấy cổ áo Lâm Thùy Ngọc, ánh mắt tàn độc như muốn bóp chết cô ta: “Cô ấy tới bệnh viện, đã thấy đứa trẻ này rồi?”
Sự chú ý của anh chỉ năm trên người Lê Nhật Linh.
Nếu Lê Nhật Linh biết được sự tồn tại của đứa trẻ, thì cô văn sẽ bảng lòng ở lại bên cạnh anh sao?
Nếu Lâm Nhật Linh biết được chuyện đứa trẻ, tại sao hôm nay lại tỏ ra bình tĩnh như vậy?
Trong lòng Lâm Quân phập phồng không yên, từ sâu trong mắt che giấu một tia hoảng sợ không cho ai biết. Anh tàn nhản bóp chặt cổ Lâm Thùy Ngọc: “Ai cho cô đưa đứa trẻ chạy loạn, cô cố ý để cô ấy nhìn thầy đứa trẻ có đúng không”
“Không phải, không phải….tôi dân Niệm Sơ đi tản bộ trong vườn hoa, là cô Linh đột nhiên xông vào” Mát Lâm Thùy Ngọc lấp lánh ánh nước: “Tôi không cố ý dân Niệm Sơ đến trước mặt cô ấy, tôi cũng không nói chuyện về đứa trẻ, tôi không.
muốn làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người, tôi chỉ mong mình có thể thay thế chị gái, chăm sóc thật tốt cho Niệm Sợ, tôi chỉ hi vọng Niệm Sơ có thể được sống tiếp.”
Lâm Quân không hề dao động, chỉ cười lạnh: “Nếu cô đã nghĩ như vậy, thì nếu đứa trẻ kia tìm được túy ghép thích hợp, cô liền dán nó cút ra khỏi Hà Nội, quay về thị trấn nhỏ của cỏ mà sống tiếp đi”
Trong lòng Lâm Thùy Ngọc căng tháng, cực kỳ đáng thương mà nhìn Hoàng Ánh.
“Cái gì mà đứa trẻ này đứa trẻ kia, Niệm Sơ là con trai của con!” Hoàng Ánh vừa nghe đã tức lên, có người nào làm cha như vậy không?
Lâm Thùy Ngọc mang bộ dạng sợ sệt mà nhìn Lâm Quân đang phiên lòng.
Sức lực trên tay anh không tự chủ tăng mạnh thêm vài phần, Lâm Thùy Ngọc nghẹn đỏ mặt, bộ dáng như säp tất thở.
Hoàng Ánh kéo tay của Lâm Quân xuống, tức giận nói: “Mau buông tay, lẽ nào con định bóp chết Thùy Ngọc hay sao!”
Lâm Thùy Ngọc ôm cổ mình, cúi đâu thật thấp: “Không sao đầu, chỉ cân Niệm Sơ không sao, con có thể nào cũng được, chị đã không còn nữa, con nhất định phải giúp chị ấy chăm sóc tốt cho Niệm Sơ.”
“Hơn nữa, Niệm Sơ muốn có mẹ, bây giờ nó gọi con là mẹ, dù thế nào con cũng không bỏ mặc: đứa trẻ này đâu” Lâm Thùy Ngọc chậm rãi nói những lời nói như có ám chỉ Hoàng Ánh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương của Lâm Thùy Ngọc, nhịn không được mà động lòng trắc ẩn Thời này phụ nữ chịu làm mẹ kế cho người khác thật sự là quá ít rôi.
Ngoại trừ Lâm Thùy Ngọc, thì còn ai có thể thật lòng đối đãi với đứa trẻ Niệm Sơ này nữa chứ.
Cửa phòng khám mở ra, bác sĩ mặc đồ cách ly mang bộ dạng mệt mỏi bước ra, Hoàng Ánh và Lâm Thùy Ngọc lập tức vây lại, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi?”