Lâm Thùy Ngọc năm lầy tay Lâm Niệm Sơ, liếc nhìn cô rồi rời đi.
Lâm Niệm Sơ không cam lòng, chạy đến chỏ Lê Nhật Linh và nhổ nước bọt vào mặt cô.
Hà Dĩ Phong đã kịp thời bảo vệ cô, nước bọt của cậu bé đều bản lên người Hà Dĩ Phong.
Khi thấy nhổ nhầm người, Lâm Niệm Sơ đã bỏ chạy.
Lâm Thùy Ngọc nhìn tư thế canh giữ và bảo vệ Lê Nhật Linh của Hà Dĩ Phong, và từ từ bước đi, dường như không quan tâm Lâm Niệm Sơ lại bị ngã.
Không lâu sau Lâm Niệm Sơ chạy đến, cậu bé dừng lại và đợi cô ta, khi cô ta bước đến năm lấy tay mình, cậu bé mới thận trọng hỏi “Mẹ, con vừa làm có đúng không?”
“Niệm Sơ rất tuyệt, làm đúng lắm.”
“Vừa rồi con thế hiện tốt không?”
“Con thể hiện tốt läm, chỉ cần con ngoan ngoãn mà đối xử tệ với người phụ nữ xấu xa kia một chút, cha con sẽ lại quan tâm đến con.”
“Vâng, con nhất định sẽ đối xử tệ với người phụ nữ xấu xa đó, nếu không người phụ nữ xấu xa đó sẽ cướp cha đi…Niệm Sơ đang bị bệnh, Niệm Sơ còn không có mẹ nữa. Nếu không còn có cha, Niệm Sơ sẽ chết mất.”
“Chỉ cần Niệm Sơ xua đuổi được người phụ nữ xấu xa kia, mẹ của con sẽ luôn là mẹ của con, và cha của con vần sẽ là cha của con.”
Lâm Niệm Sơ gật đâu lia lịa.
Cậu bé nhất định sẽ xua đuổi người phụ nữ xấu xa đó, cậu bé sẽ không để mình lang thang như trước nữa.
Hà Dĩ Phong chán ghét cởi áo khoác, nhét vào thùng rác bên cạnh: “Đứa nhỏ này tính tình như vậy, không biết là học theo ai nữa”
Ngay cả những đứa bé nhất của nhà họ Hà cũng biết những phép lịch sự cơ bản nhất.
Đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này giống như một con chó điên, trừ chủ ra thì ai nó cũng cản.
Lê Nhật Linh cau mày, trầm giọng nói: “Quên đi, bỏ qua cũng được, cậu bé đấy là một đứa trẻ đáng thương”
Trẻ em bị bệnh bạch câu nếu may mãn thì có thể được chữa khỏi, nhưng nếu không may mản, họ không biết mình có thể sống được bao lâu khi tình trạng bệnh trở nên trâm trọng hơn.
“Tôi không nghĩ đứa trẻ sẽ chết. Bệnh bạch cầu mà thôi, cũng không phải là bệnh nan y. Chỉ cần tìm được thành công tủy xương phù hợp, nó có thể được chữa khỏi. Người phụ nữ kia đang còn trẻ nên nhanh chóng sinh thêm con và có thể có được tủy xương phù hợp thì cậu nhóc kia mới có cơ hội sống sót.”
Hà Dĩ Phong chế nhạo: “Lâm Niệm Sơ, tên rất hay, vậy mà lại là một con chó điên “
Anh ta chưa bao giờ thấy một đứa trẻ vô lý như vậy.
Lê Nhật Linh không quan tâm đến tương lai của đứa trẻ này cho lảm, nhưng họ của đứa trẻ khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
“Họ Lâm ở thành phố Hà Nội rất phổ biến sao?”
Cô cảm thấy không có nhiều người họ Lâm, có thể nói là hiếm thấy.
Hà Dĩ Phong giật mình một lúc, lại lập tức bật cười: “Không biết được, nhưng tôi đã thấy vài người tên lạ và độc rồi”
Lê Nhật Linh cười, nói: “Vừa hay gặp mặt ở đây, tôi trả anh bữa cơm đã nợ, được không?”
“Hôm nay, bây giờ sao?” Anh ta thấy dì của mình đang gài bảy mình, Dì nhỏ sinh đứa thứ hai, mà vân không quên đùa giốn anh ta.
Lừa anh ta đến bệnh viện, nhưng trong nháy mắt, anh ta lại cùng một người phụ nữ ăn trưa với nhau.
Ăn trưa sao? Còn lâu mới tin Đây rõ ràng là một buổi hẹn hò.
Mấy năm nữa anh ta mới ngoài ba mươi tuổi, không hiểu sao gia đình lại sốt ruột, giục cưới như thế.
Ban đầu, anh ta cảm thấy lấy vợ hay không cũng không sao cả, lấy ai cũng được chỉ cần không kìm hãm cuộc sống của anh ta là được.
Nhưng gân đây.
Anh ta dường như không sẵn sàng làm điều