Lê Nhật Linh không ngờ Dương Tuyết Nhi lại bị mình đuổi đi, cô không thể nhịn nổi cười lăn lộn trên sô pha.
Cô người ngã tới ngã lui, vạt áo bị kéo lên trên để lộ phần bụng trăng nõn.
Mấy ngày nay Lâm Quân chưa được ăn “thịt” nên máu háo sắc lại nổi lên.
Anh bắt đầu lướt tay mình trên da thịt trắng như tuyết.
Đầu ngón tay bất đầu lướt trên làn da trăng nõn mềm mại.
Anh nhấc ngón tay đẩy chiếc áo trong lên và lưu minh luồng ngón tay vào trong sờ soạng.
Lê Nhật Linh năm trên sô pha không hê ngăn cản hành động của anh, cô cứ đỏ mặt năm đó, ngoan ngoãn mặc anh thích làm gì thì làm Cô biết Lâm Quân là loài động vật có tư tưởng “thịt dùng để ăn”, bị Dương Tuyết Nhi phá mấy ngày nay anh đã không thể chịu nổi từ rất lâu rôi.
Lâm Quân ngồi trên người cô và trắng trợn cởi quần áo Lê Nhật Linh.
Vừa mới kéo lộ ra đầu vai và thứ tròn trịa nào đó hôn lên thì tiếng chuông cửa đã reo vang.
Lê Nhật Linh kéo áo đẩy anh ra: “Anh leo xuống đi để em đi mở cửa”
Lâm Quân không cam tâm hồn lên môi cô, cản thêm cái nữa mới chịu buông ra: “Để anh đi cho”
Cô chỉnh quần áo lại, anh ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa chẳng ai xa lạ, là Hoàng Ánh.
Lâm Quân nhìn lướt ra sau lưng bà theo bản năng.
Hoàng Ánh nhíu mày đấy con trai mình ra: “Đừng nhìn nữa, Dương Tuyết Nhi không có theo mẹ sang đây”
Dương Tuyết Nhi cực kì hiên lành và yếu ớt nhưng ngày nào cũng khóc với bà khiến Hoàng Ánh thấy phiền chết đi được.
Nhưng suy cho cùng Dương Tuyết Nhi cũng là cháu gái ruột của má Trần nên bà không nỡ đuổi.
Nghĩ đi nghĩ lại vân từ bỏ, cứ để Dương Tuyết Nhi ở lại nhà họ Lâm chăm sóc bà là được, đừng để ngày nào cô ta cũng khóc hu hu läc lư lượn lờ trước mặt con trai bà xong rồi lại gọi điện khóc lóc với bà.
Thoạt đầu khi Dương Tuyết Nhi bắt đầu khóc lóc với mình bà đã thấy cô ta đáng thương.
Khóc mãi rồi thì lại thấy phiền.
Lâm Quân lùi lại, cúi xuống lấy dép mang trong nhà ra cho bà: “Mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây thế”
“Con xuất viện nên mẹ nhất định phải tới xem thế nào.”
Thấy đứa con trai bị thương phải làm những việc này trong khi đứa con dâu Lê Nhật Linh lại nhàn nhã ngồi trên sô pha nghỉ ngơi thì Hoàng Ánh nhíu mày chặt hơn.
Bà tưởng là sau khi nói chuyện ly hôn với cô thì Lê Nhật Linh sẽ biết điêu hơn một chút.
Thế nhưng dường như những lời bà nói chẳng có tí tác dụng nào cả Hoàng Ánh đổi dép lê, bước vào trong nhà: “Lần trước mẹ đã nói với con một chuyện, con suy nghĩ tới đâu rồi?”
Bóng lưng cao ngất của Lâm Quân bỏng khựng lại: “Chúng ta vào phòng đọc sách nói chuyện”
Mặt Hoàng Ánh trở nên âm u: “Thế cũng tốt, đúng mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Bọn họ lờ Lê Nhật Linh đi như người vô hình, Hoàng Ánh hờ hững đi về phía phòng đọc sách Lâm Quân ôm vai và hôn lên môi cô: “Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiêu quá. Anh sẽ giải quyết chuyện này, tin tưởng anh được không?”
“Được”’ Cô cố nhoẻn miệng cười.
Đầu ngón tay anh chạm lên cánh môi mềm: “Không có chuyện gì đâu thật đấy, em còn chịu đựng được thì tại sao anh lại không nhỉ”
Lê Nhật Linh lắc đầu: “Bây giờ ngâm lại mới thấy em đã làm sai rất nhiều điều nên thái độ của mẹ mới thay đổi một trời một vực như thế. Em đang nghĩ xem rốt cuộc em phải làm thế nào thì mẹ mới nhìn em với ánh mát khác và đối xử với em như ngày xưa mẹ đã từng.”
“Sẽ tốt lên thôi”
“Em cũng mong thế…”
Hoàng Ánh đi được nửa đường lại phát hiện ra con trai chạy tới chỗ con dâu quấn quýt, hoàn toàn không xem bà ra gì.
Bà trầm giọng gọi: “Quân”
“Thôi được rồi, anh lên tán gâu với mẹ một lát nhé.”
“Ừm”
Lê Nhật Linh cười cười nhìn bóng lưng anh đi, lòng buồn bã.
Trước kia Hoàng Ánh đối xử với cô như con gái mình rứt ruột đẻ ra, thế nhưng bây giờ bà lại xem cô như người xa lạ.
Không, thậm chí còn chẳng bäng một người xa lạ.
Cô đã phạm quá nhiều sai lầm nên khiến bà thất vọng.
Cô biết mình đã sai và sẽ cố gắng sửa đổi nhưng rốt cuộc cô phải làm thế nào mới khiến Hoàng Ánh thả lỏng sự đề phòng và chấp nhận cô thêm lần nữa?