Tiếng “ò í ò í” của xe cấp cứu bệnh viện cứ vang vọng bên tai cô mãi không dứt.
Lâm Quân được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Lê Nhật Linh ngơ ngác như người mất hồn đứng đó như thể Lâm Quân không hề ngã xuống trước mặt cô, anh vấn bình yên đứng ở nơi này.
Và nếu như từ đầu đến cuối bọn họ không hề tới nơi này dù chỉ là một phút thì hai người vẫn bình yên chẳng hề hấn gì ở Phong Linh Đàm, thoải mái sống những ngày tháng không có tự do chỉ biết ăn và uống.
Dù không hề có tự do nhưng nó vẫn tốt hơn là bị thường chứ…
Lâm Quân, anh sợ em sẽ bị thương nên mới không trả lại sự tự do ấy cho em ư?
Hình như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô lảo đảo nghiêng ngả muốn chạy xuống nhưng lại bị người nào đó giữ chặt tay.
“Băng bó vết thương trên cánh tay em đã rồi anh đưa em tới bệnh viện” Đó là Hạ Huy Thành.
Lê Nhật Linh buồn bã tỉnh táo lại mới phát hiện ra cánh tay mình đã ma sát với vách tường lúc bị kéo nhảy lầu tạo thành vết thương trầy trụa khắp nơi.
Hạ Huy Thành kéo cô sáng một bên ngồi, nhờ nhân viên y tế đến xử lý miệng vết thương trên cánh tay lại cho cô.
Lê Nhật Linh như người chết lặng, cô không la đau dù chỉ là một tiếng, thậm chí trên mặt cô cũng lạnh tanh chẳng có tÍ cảm xúc nào như một con rối có hơi ấm của cơ thể người.
Hạ Lan Châu ngồi bên cạnh cũng đang được người khác xử lý vết thương và băng bó, cô ta lạnh lùng cười tự giễu: “Đến tận lúc này rồi nhưng anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cậu ta thôi đúng không?”
Hạ Huy Thành không quay đầu lại, vẫn nhìn chăm chằm nhân viên y tế đăng băng bó vết thương cho Lê Nhật Linh.
Hạ Lan Châu quay sang nhìn về phía anh với ánh mắt độc ác và dữ dăn: “Tại sao thế? Dù em chết đi anh cũng không thể yêu thượng em nhiều hơn dù chỉ là một chút?”
Hạ Huy Thành nhìn Hạ Lan Châu với ánh mắt cực kì nặng nề, thật ra trong lòng anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng Hạ Lan Châu không thể hiểu được nên anh cũng không cần phải làm thế.
Nếu Hạ Lan Châu không gây ra những chuyện ngày hôm nay, có lẽ anh ta sẽ áy náy với cô ta cả đời vì không thể kết hôn với người con gái này.
Nhưng hôm nay Hạ Lan Châu lại muốn kéo theo người khác cùng chết với mình…
Hành động tồi tệ và độc ác ấy đã dập tắt đi sự áy náy và không nố trong lòng Hạ Huy Thành.
“Bây giờ anh còn chẳng thèm nói chuyện với em dù chỉ là một câu nữa đúng không?”
Hạ Lan Châu tức giận khi thấy Hạ Huy Thành lờ mình đi;cô ta đẩy nhân viên y tế đang rửa vết thương và băng bó cho mình ra, giơ tay muốn kéo.
Hạ Huy Thành rồi lại rước lấy một bạt tai “Bốp!” Cái tát thật mạnh được in lên má Hạ Lan Châu.
Lê Nhật Linh vẫn thấy không đủ nên cô trở tay đánh thêm một cái nữa, Hạ Lan Châu che mặt và không thể tin nổi Lê Nhật Linh hiền lành dịu dàng lại liên tục tát mình hai cái đau điếng.
Cô ta trợn mắt nhìn: “Cậu đánh tôi ư?”
Lê Nhật Linh giơ tay lấy hết sức tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh nữa.
Hạ Lan Châu muốn đánh trả thì lại bị Hạ Lan Châu giữ chặt tay và đẩy ngược ra.
Trong hốc mắt Lê Nhật Linh là nước mắt kịp lau khô thì đã rưng rưng trở lại: “Cậu muốn kéo tơi theo chết cùng với mình thì tại sao tôi lại không thể đánh cậu nhỉ?”
Hạ Lan Châu nghẹn họng không thể trả lời được.
“Cậu muốn chết là chuyện của một mình cậu, nếu sau này cậu vẫn muốn tìm đến cái chết thì mong cậu hãy vào nhà tắm cắt cổ tay hoặc là nhảy xuống trước khi người khác kịp chạy tới, đừng sống trên đời này gây thêm tai vạ cho những người khác nữa.”
“Lê Nhật Linh! Tôi biết ngay cậu là thứ dối trá nhất trên đời này mà, cậu nói cậu muốn tôi sống nhưng bây giờ cậu lại luôn ra những lời như thể đang muốn đẩy tôi vào chỗ chết ngay đi vậy!”
“Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân xảy ra bất kì chuyện gì thì tôi nhất định sẽ bắt cậu nợ máu trả lại bằng máu, trả lại gấp trăm ngàn lần” Lê Nhật Linh trợn trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giọng cô tình lại bình tĩnh đến mức đáng sợ:Hạ Lan Châu, nếu Lâm Quân không sao thì chuyện giữa hai chúng ta sẽ kết thúc ở đó. Sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa bởi vì tôi sẽ không nhân nhượng hay nương tay đâu.”
Lê Nhật Linh lau nước mắt rồi chạy vọt ra ngoài.
‘€ô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, dù anh đang ở trong phòng cấp cứu thï cô vấn muốn ở bên ngoài phòng cấp cứu cùng anh.